Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 599: Sợi dây sẹo




Tần lão tướng quân tức tới nỗi xém phun ra máu, ông ta đấm lên giường, lớn tiếng hét: “Người đâu, đánh tên tiện nhân này ra ngoài cho lão phu.”

Lập tức có vài người đi vào, Tần Châu do dự một hồi, vẫn là lui ra, xem như là ngâm thừa nhận.

Thương Mai lạnh lùng cười một tiếng: “Không cần, ta tự đi.”

Nói xong, câm cây kim lên ném xuống đất, ngược lại lãng phí hết cây kim này của cô.

Nhưng mà, Tần lão tướng quân làm sao để cô đi như vậy? Lập tức phất tay, kêu người động thủ.

Thương Mai mặt lạnh băng, trong mắt chứa đầy sự phẫn nộ, cô nhẹ nhàng sờ vào sợi dây sẹo, thị vệ áp sát cô không lui về sau, ngược lại còn tiến về phía trước.

Tần Châu nhìn cô, chỉ thấy cô lạnh lùng cười một tiếng, vào lúc thị vệ ra tay, sợi dây sẹo trong tay lập tức bay ra, tạo ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung sau đó tự bay về hướng thị vệ.

Tần Châu vốn dĩ rất hiếu kì đối với sợi dây không hề bắt mắt này, bây giờ nhìn thấy sợi dây sẹo có thể tự mình bay đi, càng cảm thấy kinh ngạc.

Sợi dây sẹo xuyên qua mấy tên thị vệ, giống như một con rồng bay lượn, vô cùng linh hoạt, thị vệ căn bản không có cách nào tiếp cận Hạ Thương Mai, cứ bị sợi dây sẹo bám lấy.

Tần Châu ra tay, dùng kiếm chỉ Thương Mai, kiếm khí mạnh mã.

Thương Mai không tránh không né, chỉ là mỉm cười đáng sợ, lúc Tần Châu nhìn thấy nụ cười của cô, biết rằng bản thân phải chịu thiệt rồi.

Quả nhiên, sợi dây sẹo vốn đang quấn lấy đám thị vệ, lại đột nhiên bám lấy kiếm của nàng ta, cứ như thế cuốn lấy cổ tay của nàng ta.

Nàng ta ngược lại bình tĩnh, bởi vì, bảo kiếm của nàng ta, được chế tạo từ Huyên Thiết Tây Vực, cực kì sắc bén, chém đứt cả sắt, đừng nói là một sợi dây, cho dù là một thanh sắt, cũng phải lập tức đứt gãy.

Cổ tay nàng ta giật một cái, tập trung tinh thần, vận khí đến mũi kiếm, sau đó cười lớn, đợi xem sợi dây sẹo đứt ra từng khúc.

Chỉ nghe được vài tiếng “loảng xoảng” của kim loại, sợi dây sẹo bay trở về, quấn quanh cánh tay của Thương Mai, nhưng mà đầu dây dựng đứng lên, giống như đầu rắn tràn đầy khí thế, nhìn chằm chằm mấy tên thị vệ và Tần Châu.

Tần Châu nhìn cây kiếm của mình, đau lòng muốn chết.

Cây bảo kiếm sắc bén tỏa ra khí lạnh đó, lại biến thành một cây lược, hình dáng còn vô cùng đẹp, răng lược phân bố rất ngay ngắn, giống như là một món đồ nghệ thuật cố ý tạo ra.

Trên đất, những mảnh sắt bị vỡ còn mang ánh sáng màu xanh nhạt.

Mọi người đều kinh ngạc, cây bảo kiếm này có lai lịch rất lớn, là lúc Bắc Mạc Thái tổ xây dựng Bắc Mạc, đi qua Tây Vực, được một người thợ nổi tiếng của Tây Vực tặng cho, sau đó dựa vào cây bảo kiếm này suốt đường đi chém giết quân đội Đại Đan lúc đó, lấy được thiên hạ.

Vào thời Khang Đế, ban tặng cây bảo kiếm này cho Tần lão tướng quân, Tần lão tướng quân chuyển tặng cho Tần Châu.

Nhưng mà, bây giờ lại biến thành một cây lược Huyên Thiết.

Tần Châu cực kì đau lòng, nàng ta chỉ yêu thích mỗi cây bảo kiếm này, mỹ nhân yêu trang điểm, anh hùng yêu bảo kiếm, nàng ta không phải là mỹ nhân, nàng ta chỉ yêu bảo kiếm.

Thương Mai nhặt lấy những mảnh vỡ Huyền Thiết trên đất, đưa cho Tần Châu, cả mặt vô tội nói: “Trả cho ngươi, đưa cho thợ rèn nung chảy rồi rèn lại, tuy là chưa chắc sẽ trở lại giống ban đầu, nhưng mà, ta có sợi dây sẹo, ngươi có kiếm sẹo, cũng không tệ.”

Tần Châu nhìn cô, trừng mắt nói: “Ngươi...”

“Ta đi đây!” Thương Mai vui vẻ, nhìn thấy Tần Châu ra tay thăm dò, nàng ta ngược lại điềm tĩnh, chí ít nàng ta không còn thờ ơ nữa.

Thương Mai sải bước ra đi, không hề để tâm đến cơn tức giận của Tần Châu và Tần lão tướng quân.

Tần Châu im lặng một hồi, chạy lên đó, ngăn cản Thương Mai.

“Ngươi biết không cản được ta mà.” Thương Mai nhướng mày.

Tần Châu nhịn nói: “Chữa bệnh trước!”

“Ta là người Đại Chu, không phải là chó Đại Chu!” Rõ ràng, Thương Mai vẫn rất để tâm câu nói của lão tướng quân.

Tần Châu híp mắt lại, lại có chút ăn nói khép nép: “Đúng vậy, rõ ràng ngươi là người, không phải chó.”

Thương Mai cong môi lên: “Tần Châu, ta có thể chữa bệnh cho tổ phụ ngươi, nhưng mà, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Không, chữa bệnh trước!” Tần Châu kiên quyết nói.

“Cáo từ!” Thương Mai xoay người, lại sải bước ra đi.

Thương Mai nghe được tiếng thở dài cực nhỏ, sau đó, Tần Châu nói: “Đi đến phòng của bổn tướng!”

Thương Mai mỉm cười, từ từ quay đầu lại nhìn nàng ta: “Tướng quân mời dẫn đường!”

Tiếng hét của Tần lão tướng quân từ trong truyền ra ngoài: “Cháu đừng bị nó mê hoặc, người Đại Chu, không có người tốt!”

Mắt Thương Mai lạnh băng: “Ta thật muốn may lại cái mồm của ông ta.”

Tần Châu nhìn cô một cái, không nói gì, nhưng mà sắc mặt lại ôn hòa đi.

Tần Châu dẫn Thương Mai đi ra cửa đình viện, quẹo trái vào hành lang, bởi vì tâm trạng tốt hơn, Thương Mai bèn nhìn cảnh vật xung quanh.

Hoa viên gần như không có hoa gì, đều trồng những cây ngô đồng cao lớn, đình đài lâu các rất ít khi nhìn thấy được, chỉ khi nhìn ra xa, mới nhìn thấy một ngọn núi giả và đình đài.

Nơi đây rất rộng lớn, ngói lưu ly trùng trùng điệp điệp, hơn nữa còn rất đẹp, khiến cho người ta có cảm giác ngăn nắp gọn gàng.

Đi tâm ba phút, thì tới trước một tòa viện, Tần Châu đẩy cửa nói: “Vào đây!”

Thương Mai đi theo vào, vừa vào cửa nhìn thấy một nơi luyện võ cực lớn, trước hành lang đặt mười tám loại binh khí, không có cỏ cây, không khí lạnh lẽo bủa vây khắp nơi.

Đi qua đình viện, vào trong sảnh, đồ dùng ở đây đều là gỗ Trắc, dáng vẻ rất cổ, tường phía sau ghế thái sư đối diện cửa có treo một cây bảo kiếm, trên ghế thái sư có để một miếng đệm mêm, còn những ghế khác, sắp thành hai hàng, sắp xếp ngay ngắn.

“ngồi!” Tần Châu lạnh lùng phất tay, bản thân tự ngồi lên ghế thái sư trước.

Thương Mai không hê khách khí ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Dáng ngồi của Tần Châu rất thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, cần xứng, sáng sủa, hàng mày đậm như kiếm, nét mặt phấn chấn, trải qua bao nhiêu năm trên chiến trường, khiến cho làn da nàng ta có màu sắc của mặt trời, thêm vào việc nàng ta mặc áo choàng, lại giống như nam nhân đầu đội mũ quan, khiến Thương Mai có ảo giác rằng nàng ta là một nam nhân.

Nhưng mà, cũng chỉ là ảo giác thôi, bởi vì nàng ta không có yết hầu, Tần Châu là một nữ nhân thật sự.

“Ngươi muốn nói gì với bổn tướng?” Tần Châu lên tiếng, âm thanh véo von.

Thương Mai trấn tĩnh lại, vừa nãy nụ cười đắc ý ở khóe môi cũng thu hồi lại, nghiêm túc nói: “Ta đến từ núi Lang Vĩ, bá tánh của Mộc Trại đều đã rời đi rồi, ngươi có biết không?”

Tần Châu hơi ngơ ngác: “Rời đi? Sao lại rời đi? Không phải vẫn còn người bệnh sao? Các người đi đến nơi nào? Núi Lang Vĩ?”

“Đúng vậy, chúng tôi đi đến núi Lang Vĩ, bởi vì nơi đó kín đáo, ta đến tìm ngươi, nói hành tung của mọi người cho ngươi biết,

thực ra rất mạo hiểm, bởi vì, ta không biết ngươi có giúp chúng tôi không, nếu như ngươi nói hành tung của bá tánh Mộc Trại cho Tào Tập nghe, bá tánh sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ngươi rốt cuộc nói bậy cái gì đó?” Tần Châu sau khi ngơ ngác, đôi mắt lại hiện lên sự giận dữ: “Tào Tập bây giờ đang phụng chỉ lo cho dân bị nạn, ngươi lại dẫn dân bị nạn chạy mất, đây là đạo lý gì chứ? Ngươi còn muốn gây ra chuyện gì? Tên điêu phụ này, sao lại náo loạn như thế?”

Thương Mai lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, có chức vị vương phi tốt như vậy không cần, đến Bắc Mạc ngươi làm loạn, còn dẫn bá tánh đi đến nơi hoang dã nhịn đói, ngươi nói thử xem, tại sao ta phải làm như vậy?”