Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 564: Bắt giữ mộ dụng khanh




Thương Mai đi tới đây hai ngày, phương thuốc bốc cực kỳ bảo thủ, đầu tiên là phương thuốc trừ độc, kháng độc, nhưng thuốc ở trong Mộc trại đã gần hết, chỉ có thể vào núi ngắt thuốc mới.

Dù là tìm đủ thuốc cho một phương thuốc thôi cũng không hề dễ, may mắn, Mộc trại ở dưới chân núi, ba mặt là núi, một mặt giáp nguồn nước, cố gắng thì cũng có thể thu thập đủ.

Ngay cả mấy loại thường thấy mọc vào lúc giao giữa xuân và hè này như kiêu, hoàng cảm, rễ chàm mèo, cây chó đẻ, hạ khô thả, diếp cả, bô công anh mọc rất nhiều.

Nhưng muốn tìm thuốc để trị bệnh độc thì rất khó.

Giống như nhân sâm, cỏ linh chi, hoàng kì, phục linh, hoàng tinh, chí tơ hồng, ngũ gia bì miễn cưỡng có thể tìm được, nhưng những thứ thuốc khác sợ là phải xuống núi mua.

May mắn, bọn Thương Mai không tìm được nhưng Cao Phụng Thiên lại tìm ra.

Đọc truyện tại đây.

Hôm nay hẳn sai người mua những thứ thuốc đó đem tới, bây giờ mua thuốc cũng là một vấn đề lớn, thuốc của Huệ Dân Thự không thể bán ra trong dân gian, dân gian chỉ có thế chính mình nhập hàng, nhưng là vì động đất, đường hư hại, các vùng ở Khí thành, La Huyện, An thành, có thể nói là một mảnh đống hỗn độn, hơn nữa ôn dịch lan tràn, ngay cả thương nhân bán thuốc cũng không dám vào.

Nhiều người bệnh như vậy, thuốc cần dùng cũng nhiều.

Thương Mai còn đang thử để tìm ra phương thuốc thích hợp, cho nên, hôm nay liên chọn hai người đến thử thuốc mới.

Thuốc vừa nấu xong, Thương Mai liền sai Loan Loan và Linh Lợi bưng qua, đút cho hai người bệnh uống.

Loan Loan và Linh Lợi còn chưa đi vào tây khu, liên gặp mấy người hung ác đi lại, không nói lời nào đánh đố thuốc trên tay họ.

Loan Loan trước giờ ít làm việc bếp núc, đây cũng là lần đầu nhóm lửa nấu thuốc, thấy thuốc mình cực khổ nấu bị người đánh đổ ra đất, nàng ta tức giận.

Cấm quân không chờ nàng ta phát giận, một tay bắt lấy tay nàng ta, lạnh lùng nói: "Đi, đại nhân muốn gặp các ngươi."

Loan Loan giận tức tới mức nghiến răng ken két, đánh một quyền vào mắt người kia, còn đá chân vào chỗ kia.

Cấm quân bị trúng đòn chủ yếu là do không ngờ Loan Loan nhìn yếu đuối, vậy mà lại biết võ, nhất thời không phòng bị.

*A? Vậy mà biết võ công, giỏi à, xem ra Nhiếp Chính vương của Đại Chu thật sự đến có mục đích, ngay cả a hoàn đi theo cũng biết võ công”

Hắn ta nói xong, giơ tay qua muốn túm Loan Loan ra trước người hẳn ta, không ngờ Loan Loan xoay người một cái, tay chống trên đất, chân quẹt một đường, khiến tên kia té ra đất.

"Lên, cùng lên."

Vài tên cấm quân đồng thời xông lên, phân biệt tấn công phần chân, ngực, đầu của Loan Loan.

Bọn họ không thèm để ý tới Linh Lợi nhìn như yếu đuối run cầm cập đang cầm thuốc trong tay, trực tiếp lướt qua nàng.

Thuốc nấu hôm nay chỉ còn một chén trong tay nàng ta, nếu còn đánh đổ thì phải nấu lại lần nữa, hơn nữa, còn lãng phí thuốc.

Cho nên, nàng ta nhân lúc Loan Loan và những người kia đấu võ, liên cẩn thận tránh qua, dù sao cũng có thể để một người thử thuốc trước, không lãng phí công sức của Nhiếp Chính vương phi.

Tào Quốc cữu thấy đánh lên, lập tức đưa mấy người còn lại tới, thấy Linh Lợi rón ra rón rén trốn đi, cười lạnh một tiếng, xông lên ngăn cản Linh Lợi vừa tới đã đánh Linh Lợi một chưởng.

Tào Quốc cữu xuất thân nhà võ, võ công dù không phải rất tốt, nhưng cũng học có bài có bản, một chưởng đánh ra, dù là người đàn ông biết chút võ công cũng bị hắn ta đánh bay.

Linh Lợi bay ra, nhưng không phải bị hản ta đánh bay, mà là cấn thận che chở thuốc dùng khinh công bay lên trên không.

Linh Lợi phải giữ bát thuốc, nếu không sao nàng ta phải tránh chứ?

Tào Quốc cữu ngẩn ra, cảm thán: “Lợi hại, vậy mà có thể né được chưởng của ta?"

Hản ta giơ tay ra, nhe răng cười một tiếng: “Đều lên cho ta."

Tất cả cấm quân đều ra tay, hình thành thế tấn công, Linh Lợi bưng thuốc, bay vợt vào, muốn thả thuốc xuống rồi xử lý mấy tên khốn này ra trò.

Nhưng nàng ta vừa vào, cấm quân cũng lập tức đuổi theo vào, đá một cái, cái bàn ngã ra, Trong tố chứa trứng? Cái bàn ngã, thuốc nàng ta giữ gìn nãy giờ cũng bể.

Linh Lợi giận hai mắt đỏ bừng, nắm chặt tay, xông qua.

Một trận bùm bùm, đánh cho tất cả cấm quân đều bay ra ngoài.

Mà bên phía Loan Loan, không có được như Linh Lợi, nàng ta bị ba gã cấm quân vây công, nàng ta nhất thời không thể thoát thân, hơn nữa dần dần yếu thế.

Bỗng nhiên, một người từ trên trời bay xuống, dừng trước người Loan Loan, một cây trường kiếm, mang theo gió xoay đâm ra, chốc lát, kiếm liền đặt trên cổ Tào Quốc cữu.

Vị anh hùng đột ngột xuất hiện cứu Loan Loan, chính là Tiêu Thác.

Lúc này, Mộ Dung Khanh, Tô Thanh, công chúa, còn có đám Cao Phụng Thiên đến đây.

Bọn họ ở nhà bếp giúp Thương Mai tuyển thuốc phối thuốc, bởi vì trong núi này không có thầy thuốc, hơn nữa dân chúng không biết gì về y thuật, người Tô đại nhân đưa đến càng không biết gì, Mộ Dung Khanh và đám người Tiêu Thác Tô Thanh dù sao cũng biết một chút, bởi vì dù sao cũng học võ từ nhỏ, không biết cây thuốc trông như thế nào, cũng biết dược tính của nó.

Nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, Thương Mai liên kêu họ ra ngoài xem tình huống, nàng thì tiếp tục ở lại nghiên cứu phương thuốc.

Tào Quốc cữu nhìn thấy Mộ Dung Khanh, liền trừng lớn mắt kêu lên: "Mộ Dung Khanh, ngươi thật sự ở đây, gan thật lớn, nơi này là Bắc Mạc, không phải Đại Chu, ngươi cũng dám chèn ép bổn quốc cữu?"

Mộ Dung Khanh nhìn thấy thuốc bị đổ trên đất, nét mặt lạnh lùng, hai chén thuốc kia, là hắn nhóm lửa, cũng là hản canh lửa, vậy mà đổ?

Tức giận lên, hản lạnh lùng nói với Tiêu Thác: “Còn ngẩn ra đó? Đánh hết ra ngoài ”

"Ngươi dám?" Tào Quốc cữu nghe vậy giận dữ: “Mộ Dung Khanh, ngươi trộm thánh kiếm, giờ người của Bắc Mạc đều tìm ngươi, ngươi còn dám bất kính với bổn quốc cữu? Ngươi mà thức thời, liền ngoan ngoãn theo bổn quốc cữu về thỉnh tội với Hoàng thượng, bằng không..."

An công chúa đi ra ngoài, mắt hạnh trừng lớn: "Bằng không cái gì a? Ai nói hẳn trộm thánh kiếm? Có người tận mắt thấy sao?”

Tào Quốc cữu có chút kiêng kị công chúa, vì e ngại tác phong làm việc của nàng.

Nhưng lúc này hẳn ta chiếm ý, cũng không sợ nàng, nói: *Công chúa, có cấm quân tận mắt thấy hẳn trộm thánh kiếm, công chúa không biết việc này sao? Hoàng Thượng đã hạ lệnh truy nã"

"Bản cung không biết? Đây là chuyện xảy ra lúc nào? Bản cung từ ngày mùng năm đã tới Mộc trại" An công chúa nói.

Tào Quốc cữu giơ tay đẩy kiếm của Tiêu Thác ra một chút, đáy mắt hiện lên chút giảo hoạt, nói: "Vậy khó trách công chúa không biết, bị này đó ác tặc lừa, thu lưu họ, buổi tối mùng năm bọn họ trộm đi thánh kiếm, một đường lẩn trốn, chạy trốn tới nơi này, công chúa không xuống núi không biết việc này, hạ quan sẽ nói rõ với Hoàng Thượng công chúa không hề biết chuyện, như vậy Hoàng Thượng sẽ không trách tội công chúa thu lưu địch quốc gian tế."

"Bản cung cám ơn hảo ý của ngươi trước." An công chúa thản nhiên nói.

"Người không biết không tội, công chúa không biết bọn họ trộm đi thánh kiếm, nghĩ bọn họ hiểu y thuật, ở lại Mộc trại trung chiếu cố người bệnh, chỉ tấm lòng là ái quốc thương dân”

An công chúa dần ngước mặt lên: “Không, không phải bản cung thu lưu họ, là bản cung dẫn họ tới, ngày mùng năm, chúng ta cũng đã đến đây rồi"