Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 557: Dã tâm của hoàng đế




Tào Hậu nói: "Cho nên, thần thiếp nghĩ rằng trước tiên cứ lạnh nhạt với bọn họ đã, dù sao bây giờ bọn họ cũng đang ở trong địa phận của Bắc Mạc, cho dù Mộ Dung Khanh hắn có lợi hại hơn nữa thì còn có thể lật trời hay sao?"

Nàng ta khoát tay, ra hiệu cho Thái tử đi ra ngoài, Thái tử khom người lui ra ngoài.

Tào Hậu vỗ tay một cái, nói: "Người đâu, mời Thanh phi nương nương đến đây!"

Hoàng đế nghe thấy mời Thanh phi, khuôn mặt mới hòa hoãn xuống một chút: "Vẫn là Hoàng hậu hiểu lòng trẫm."

Tào Hậu bưng rượu lên, cười nhẹ nhàng uống một hớp, trong mắt lóe lên tia sáng nhưng rất nhanh đã thu lại.

Một lát sau, liền thấy Thanh phi ôm đàn tiến vào.

Nàng ta mặc một chiếc váy xoè màu xanh, da thịt trắng nõn như tuyết, mắt hạnh mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ kiều nhuận, khuôn ngực đầy đặn, bộ váy xòe lộ ngực ôm sát lấy cơ thể để lộ ra cần cổ thon dài trắng noãn, búi tóc lười biếng ngả ra sau, càng nhìn lại càng thấy phong tình vạn chủng, vừa nhìn đã thấy yêu.

Hoàng đế thấy nàng ta, hai mắt nhìn chằm chằm.

Hoàng hậu cười đứng dậy: "Được rồi, thần thiếp còn có việc phải làm, Thanh phi ngươi hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt, Hoàng Thượng đang phiền lòng đấy."

"Vâng, thần thiếp cung tiễn Hoàng hậu nương nương!" Thanh phi phúc thân, môi đỏ khẽ mở, giọng mềm như nước chảy, khiến cho người ta chỉ nghe giọng nói của nàng ta đã say mê trong đó.

Hoàng hậu sâu xa nhìn nàng ta một cái, chậm rãi rời đi, váy áo quét lên cầu thang bằng đá bạch ngọc trong điện, lộng lẫy ung dung không nói hết ra được. Bạn có biết trang truyện — TrùmT ruyện. c o m —

Thanh phi phúc thân: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng!"

Hoàng đế thoải mái cười một tiếng, ngoắc tay nói: "Tới đây!"

"Vâng, Hoàng Thượng!" Thanh phi đi qua, ngồi lên trên đùi Hoàng đế, để đàn lên trên bàn rồi quay lại ôm lấy Hoàng đế, quyến rũ cười một tiếng: "Nghe Hoàng hậu nương nương nói là trong lòng Hoàng Thượng đang phiền, rốt cuộc là người nào khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng như vậy hả?"

Hoàng đế đưa tay nắm lấy cái cằm của nàng ta một cái: "Không có gì phiền lòng cả, bây giờ trẫm đang vui vẻ."

"Vui vẻ? Đó là tin tức tốt gì vậy? Không bằng nói cho thần thiếp nghe một chút để thần thiếp cũng vui vẻ cùng Hoàng thượng." Thanh phi che miệng cười khẽ.

"Trẫm dụ dỗ được Nhiếp Chính vương Đại Chu tới đây, trên chiến trường không có Mộ Dung Khanh, Đại Chu muốn thắng cũng khó khăn." Hoàng đế nở nụ cười, trong mắt hiện lên tia sáng.

Thanh phi nghi ngờ nói: "Nhưng không phải phu thê Nhiếp Chính vương đến đây để trị bệnh dịch sao?"

"Đó chỉ là để trấn an dân tâm thôi, cuộc chiến này dù thế nào cũng phải đánh, về phần Nhiếp Chính vương và Hạ Thương Mai tới đây cũng tránh để cho mấy người của phái chủ hòa cứ nói liên miên lải nhải mãi ở bên tai trẫm." Hoàng đế hôn lên gương mặt của nàng ta một cái, bàn tay đặt lên trên ngực nàng ta tùy ý xoa bóp.

Thanh phi thẹn thùng cười một tiếng: "Hoàng Thượng, bây giờ vẫn còn là ban ngày."

"Ban ngày thì sao chứ? Nàng là của trẫm." Hoàng đế bá đạo nói.

Thanh phi hơi tránh né: "Hoàng Thượng thật là xấu, không chỉ bắt nạt thần thiếp mà ngay cả Kỳ vương gia cũng bắt nạt, nếu như Kỳ Vương biết được ý đồ thật sự của Hoàng thượng thì sợ là sẽ tức giận hỏng mất."

"Người hoàng đệ này của trẫm chính là một cây gỗ." Hoàng đế ngừng tay, có vẻ hơi mất hứng: "Được rồi, nàng gảy cho ta nghe một khúc đi, trẫm muốn uống chút rượu."

Thanh phi đứng lên: "Vâng, Hoàng Thượng muốn nghe cái gì?"

"Kim qua thiết mã!" Hoàng đế bá khí cười một tiếng.

Tổ tiên của Bắc Mạc đã giành được chiến thắng, chỉ có chiến tranh mới có thể xây dựng được công lao sự nghiệp.

Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta bị Hoàng hậu giật dây nên mới không ngừng chinh chiến.

Ngón tay nhỏ nhắn của Thanh phi lướt qua dây đàn phát ra tiếng đàn êm tai, từ lúc bắt đầu Kim qua thiết mã liền đại khai đại hợp giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, không phải cầm nghệ hết sức xuất sắc thì sẽ không thể diễn tả được.

Hoàng đế nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh kim qua thiết mã của Bắc Mạc bước qua biên giới Đại Chu, đánh giết về phía Kinh đô Đại Chu.

Đại Chu, chính là giấc mộng cuối cùng của ông ra, đất đai phì nhiêu, nữ nhân mỹ lệ, còn có cả Liên đại tiểu thư vang danh thiên hạ kia.

Chỉ gặp qua một lần, nhìn nàng vẽ tranh một lần mà cả đời không thể nào quên được, nếu không thể nếm được tư vị kia thì ngôi vị Hoàng đế này của ông ta còn có ý nghĩa gì nữa?

Kỳ vương gia rời khỏi Ngự thư phòng, đứng ở cửa cung hồi lâu nhưng lại không biết phải đi con đường nào.

Hắn ta không dám hồi phủ, không biết nên nói chuyện với Nhiếp Chính vương như thế nào, hứa hẹn trước đó đều giống như đánh rắm vậy.

Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải tới chỗ Hoàng thái hậu thỉnh an.

Ở trong phòng nói chuyện với Hoàng thái hậu một hồi, Hoàng thái hậu mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi, hắn ta chỉ có thể tới Ngự hoa viên đi dạo.

Hắn ta biết, trận chiến này sẽ không dừng lại.

Mộ Dung Khanh tới Bắc Mạc, nắm Quân soái của đối phương trong tay, phần thắng của Bắc Mạc rất cao.

Chỉ là, cứ như vậy, chỉ sợ sẽ không cứu nổi những bách tính ở trong khu bệnh dịch.

Dịch bệnh sẽ khuếch tán, phải làm thế nào mới ngăn chặn được tình huống này? Thật chẳng lẽ Hoàng Thượng định hi sinh trăm ngàn sinh mệnh trăm họ?

Hắn ta chắp tay sau lưng, không biết nên làm thế nào mới tốt, hắn ta thật sự không có cách nào để đối mặt với cục diện rối rắm này.

Hắn ta sợ nhất là sẽ cô phụ tín nhiệm của người ta, nhất là đối phương còn là Nhiếp Chính vương của Đại Chu.

Từ Hoàng thái hậu chỗ ra, liền gặp Thanh phi mang theo cung nữ đến thỉnh an Hoàng thái hậu.

"Thanh phi nương nương!" Kỳ Vương chắp tay.

Thanh phi nhàn nhạt gật đầu: "Vương gia cũng tới thỉnh an Hoàng thái hậu à?"

"Đúng vậy, Hoàng thái hậu đã đi nghỉ rồi, ngày khác Thanh phi nương nương hãy trở lại đi." Kỳ Vương nói.

Thanh phi hơi thất vọng: "Người đi nghỉ rồi à? Vốn còn định đánh đàn cho lão nhân gia người nghe, thôi, vậy bản cung trở về đây."

"Thanh phi nương nương đi thong thả!" Kỳ Vương nói.

"Xin Kỳ Vương chờ ở đây một lát, Tiểu Linh, trở về lấy một phần nhân sâm tặng cho Kỳ Vương để Kỳ Vương mang về cho Thái phi." Thanh phi phân phó nói.

"Được!" Kỳ Vương trả lời.

Thanh phi nhìn hắn ta một cái, quay người đi.

Kỳ Vương đợi một lát liền thấy cung nữ Tiểu Linh bên người Thanh phi cầm một cái hộp tới.

"Đây là lần trước Thái phi vào cung đã hỏi xin Thanh phi nương nương, có lẽ Thái phi biết Thanh phi nương nương được Hoàng Thượng ban thưởng nhân sâm ngàn năm nên đã hỏi xin Thanh phi nương nương ở ngay trước mặt Hoàng thái hậu." Tiểu Linh nói, giọng điệu có chút giận dữ.

Kỳ Vương thản nhiên nói: "Ngươi thay mặt bản vương cảm ơn Thanh phi nương nương."

"Vương gia không cần khách khí, chỉ có điều thân thể nương nương cũng không tốt, thứ này vốn là do Hoàng Thượng ban thưởng cho Thanh phi nương nương bồi bổ thân thể, cho nên một tiếng cảm ơn này, Thanh phi nương nương vẫn nhận nổi." Tiểu Linh nói xong, ngạo nghễ quay người đi.

Trên mặt Kỳ vương gia không hề có biểu cảm gì, bưng lấy hộp nhân sâm đi ra ngoài.

Vừa mới đi không được mấy bước, liền thấy Thái tử đang đuổi theo phía sau: "Hoàng thúc, ta cũng muốn xuất cung, chúng ta đi cùng nhau đi."

Kỳ Vương nhìn Thái tử một chút, cúi đầu ủ rũ nói: "Được, đi thôi."

Hai người đi ra ngoài, Thái tử nhìn cái hộp trên tay Kỳ Vương, nói: "Đây không phải là nhân sâm phụ hoàng ban cho Thanh mẫu phi à? Sao lại ở trong tay hoàng thúc?"

"Thanh phi nương nương nói đưa cho mẫu phi, bảo bản vương cầm về." Kỳ Vương tâm sự nặng nề nói.

"Ồ?" Thái tử cười cười, hai mắt lóe lên: "Ta nghe nói đây là nhân sâm ngàn năm đấy, ta cũng chưa từng nhìn thấy nhân sâm ngàn năm bao giờ, không biết hoàng thúc có thể mở ra để bản vương xem một chút không?"

Kỳ Vương dừng lại, nhìn Thái tử: "Nếu không, hay là tặng cho Thái tử được không?"

Thái tử liên tục khoát tay: "Làm như vậy không được, đây là đồ vật Thanh mẫu phi tặng cho Thái phi, sao bản vương có thể lấy được chứ? Nhưng ta muốn xem một chút để tăng thêm kiến thức."

Kỳ vương gia mở hộp ra: "Nhân sâm ngàn năm này bản vương cũng chưa từng thấy qua, mẫu phi cũng thật là, đây là đồ vật Hoàng thượng ban thưởng cho Thanh phi nương nương, sao lại muốn xin cơ chứ?"

Trong hộp có một củ nhân sâm, cũng không quá lớn nhưng có rất nhiều rễ, toàn thân nhăn nheo trông không giống nhân sâm mà giống một ông già hơn.

Thái tử nhìn chằm chằm vào cái hộp kia, sau đó cười: "Đây chính là nhân sâm ngàn năm nhân sao? Bề ngoài trông xấu xí quá!"

Kỳ vương gia cất chiếc hộp đi: "Những thứ bề ngoài xấu xí thường là đồ tốt."

Thái tử cười cười: "Đúng rồi, bản vương nhớ ra mình còn có chút chuyện phải làm, không thể cùng hoàng thúc xuất cung được rồi, hoàng thúc đi thong thả."

Kỳ vương gia ừ một tiếng: "Được, vậy bản vương đi đây."