Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 449: Nhìn thấy hoàng đế




Thái độ của Trương Ngự sử đối với Mộ Dung Khanh rất bất mãn, tiến lên phía trước nói: “Nhiếp Chính Vương, ngươi đừng có há miệng ngậm miệng nói hai chữ tạo phản, chúng ta vào cung không phải muốn tạo phản, một thì là đến thăm Hoàng thượng, thứ hai là muốn chứng thực Hoàng thượng không mắc Quỷ Diện Sang.”

Mộ Dung Khanh liếc ông ta một cái: “Trương Ngự sử, nghe nói ngươi còn có một một tên gọi khác là Trương Đao Tử, cây đao này của ngươi rất sắc bén, nhưng mà cẩn thận bị người ta mượn đao giết người.”

Lương thái phó cười lạnh nói: “Mộ Dung Khanh, ngươi cần gì phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Nói thẳng ra, cho tới bây giờ còn phải quanh co lòng vòng sao?”

“Bản vương đã rất trực tiếp, chính là nói ngươi, vây cánh của ngươi đêm nay Lộ công công đều ghi lại, Hoàng thượng sẽ biết các ngươi có bao nhiêu lòng trung thành.” Mộ Dung Khanh nói xong cũng không nói nhảm với bọn hắn nữa, quay thẳng về trong điện.

Bọn người Lương thái phó đối mặt nhìn nhau, đi không được, ở lại cũng không xong, không biết bây giờ làm thế nào cho tốt.

Đám người xông tới: “Thái phó, bây giờ làm như thế nào cho đúng? Bây giờ cửa cung bị khóa, người bên ngoài không vào được, chúng ta cũng không ra được, đây chính là thú bị vậy chặt, đấu lại được Mộ Dung Khanh sao?”

Trong lòng Lương thái phó cũng rất loạn, nhất thời cũng mất đi chủ ý.

“Các ngươi đều xác định Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang?” Ông ta hỏi lại Thái tử và Lương tần, nhưng thật ra ông ta biết hỏi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là để cho mình an lòng một chút.

Lương tần và Thái tử gật đầu: “Không sai, chúng ta đều nhìn thấy.”

“Bị Quỷ Diện Sang thì hắn có thể giấu giếm bao lâu?” Lương thái phó thật lòng không hiểu, Mộ Dung Khanh bày ra trận huyền nghi này rốt cục là muốn làm gì?

Hiện tại đã hai canh giờ trôi qua, ông ta gần như chắc chắn Hoàng đế không hội kiến bọn họ, bởi vì không thể nào che giấu Quỷ Diện Sang, cho dù che giấu được cánh tay thì chấm đỏ trên mặt cũng có thể thấy rõ rõ ràng ràng.

Nhưng đồng thời trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, nếu như đêm nay không gặp được Hoàng thượng thì sau này ai cũng không gặp được, chờ đến khi băng hà, người trong hoàng gia sẽ tự mình lo liệu việc đại tang, không có khả năng công khai, như vậy thể diện của hoàng thượng coi như là được bảo vệ.

Mọi người thấy thái phó không có chủ ý gì thì đều luống cuống, trong đầu đều oán trách thái phó cấp bách tiến vào.

Ngay lúc này, Lộ công công đi tới, nói: “Hoàng thượng triệu chư vị đại nhân vào tẩm điện yết kiến.”

Trong lòng Lương thái phó hơi kinh sợ, Hoàng thượng muốn gặp bọn họ?

“Thái phó, mời!” Lộ công công cố ý tiến lên một bước, khom người mời ông ta.

Thái tử này là sinh vật không có não, khuôn mặt vui mừng, nói: “Được, nếu phụ hoàng đã triệu kiến chúng ta thì chúng ta đi vào là được.”

Nhiều người đi vào như vậy, phụ hoàng cũng không thể giết người diệt khẩu chứ? Những người này đều là trọng thần của triều đình.

Lương thái phó nhìn Thái tử vui mừng hớn hở, trong đầu càng nặng nề hơn.

Chỉ có điều bây giờ cũng đành phải tiến vào.

Đám người đi theo Lộ công công tiến vào nội điện, trong điện thắp mười mấy cây nến to bằng cánh tay trẻ con, chiếu lên tẩm điện sáng ngời như ban ngày.

Trước long tháp, màn trướng rủ xuống đất, Hạ Thương Mai đang ở ngay bên ngoài màn trướng, về phần Mộ Dung Khanh thì ngồi trên ghế trong điện, ngay cả Hoàng thái hậu cũng đều ở đây.

Đầu tiên Lương thái phó đi lên quỳ trên mặt đất, khóc rống nghẹn ngào: “Hoàng thượng, thần có thể coi là nhìn thấy Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài có khỏe không?”

Trong lòng ông ta lại cười khẩy, cứ triệu kiến như vậy? Hắn trốn ở sau màn trướng, ai có thể trông thấy hắn?

Các hạ thần cũng tiến lên quỳ lạy: “Hoàng Thượng, chúng thần đều vô cùng nhớ ngài!”

Thái tử xông lên, muốn xốc màn trướng lên, nói ra miệng: “Phụ hoàng, ngài để mọi người nhìn ngài một cái đi, các vị đại nhân đều ngóng trông gặp được thánh nhan của ngài.”

Bao công công tiến lên một bước, kéo Thái tử ra: “Điện hạ, để bọn nô tài đến là được.”

Thái tử lui ra phía sau một bước, vẻ mặt có chút đắc ý: “Được, làm phiền Bao công công.”

Bao công công chậm rãi vén màn trướng lên, vén lên tám cái móc màn mạ vàng tua rua ở hai bên, một người nửa ngồi ở trên giường, chậm rãi quay sang nhìn chúng thần.

Lương thái phó gần như là lập tức ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy mặt Hoàng đế cả người ông ta như bị điện giật.

Ngoại trừ vẻ mặt Hoàng Thượng tái nhợt một chút ra thì trên mặt ở đâu có chấm đỏ?

Thái tử và Lương tần cũng sợ ngây người, chuyện này sao có thể? Rõ ràng bọn họ nhìn thấy trên mặt hoàng thượng có chấm đỏ, trên cánh tay có Quỷ Diện Sang.

“Không, không phải như vậy!” Thái tử kinh hãi hét lên.

Trên mặt Hoàng đế không có bất kỳ biểu cảm gì, nhìn chằm chằm Thái tử đang thất thố: “Cái gì không phải như vậy?”

Thái tử lại tiến lên, kéo một cánh tay của hoàng thượng lên, trên cánh tay kia đâu còn có Quỷ Diện Sang gì chứ?

“Lớn mật!” Hoàng đế giận tím mặt, cho dù đang mang bệnh thì nổi trận lôi đình cũng không thể coi thường, Thái tử “phịch” một tiếng liền tê liệt trên mặt đất.

“Không thể nào, ta cùng mẫu phi đều tận mắt nhìn thấy.” Hắn thì thào nói.

Hoàng đế giơ tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, đánh mạnh vào mặt Thái tử, thở hổn hển tức giận miệng mắng to: “Súc sinh, súc sinh!”

“Phụ hoàng, phụ hoàng…” Thái tử leo lên khóc, cả người bị dọa đến run lẩy bẩy: “Nhi thần không phải cố ý mạo phạm, chỉ là tất cả mọi người nói là lo lắng cho bệnh tình của phụ hoàng cho nên muốn vào cung thăm, nhi thần cũng không có gì.”

“Cút!” Hoàng đế giận không kiềm chế được: “Đến, kéo hắn ra ngoài, trước tiên đánh năm mươi đại bản, tống vào thiên lao, nghe hầu xử trí!”

Từ sau khi Hoàng đế biết bọn họ bức thoái vị thì vẫn luôn ở trong trạng thái cuồng nộ, thế nhưng vẫn còn có thể nhẫn nại được, nhưng thấy Thái tử thì lòng tràn đầy bi phẫn dâng trào, sao hắn lại sinh ra một tên súc sinh chứ!

Hắn ta và Lương tần đi vào thấy ông ta bị Quỷ Diện Sang, lúc ấy trong lòng ông ta còn muốn cho hắn ta một cơ hội, nếu như Thái tử nhìn thấy mà không đi ra nói cho những người khác biết thì như vậy hắn ta còn có thể cứu được.

Nhưng bây giờ xem ra thật sự là hết thuốc chữa, uổng phí tâm huyết nhiều năm như vậy, ghê tởm nhất là còn làm hoen ố thanh danh của Mộ Dung gia.

Súc sinh này, ngã theo chiều gió, thái phó nâng đỡ hắn ta, đến ngay cả lão tử hắn ta cũng có thể bán đứng.

Hai chân Lương tần mềm nhũn, quỳ tiến về phía trước, buồn bã nói: “Hoàng Thượng, tha cho nó đi.”

Đôi mắt lạnh nhạt của Hoàng đế quét tới, nghiêm nghị nói: “Ngươi đã bị giáng xuống làm Lương tần mà vẫn còn không biết hối cải? Chuyện hôm nay, ngươi khó trốn tránh tội lỗi, nếu không có ngươi dung túng xúi giục thì nó không đến mức quên nguồn quên gốc. Đến đây, lôi xuống cùng nhau, tống vào thiên lao.”

Thị vệ đến ngay lập tức, kéo Thái tử và Lương tần ra ngoài, Thái tử khóc đến tê tâm liệt phế, hắn ta biết lần này so với lần trước và lần trước nữa không giống nhau, phụ hoàng thật sự là muốn phế hắn ta.

Đám người thấy Hoàng đế vừa nói liền tống Lương tần và Thái tử vào thiên lao thì bọn họ tự biết tội ác khó thoát, đều nhao nhao quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Chỉ có Lương thái phó lại chậm rãi đứng lên, vẻ mặt đờ đẫn, ông ta không cần thiết phải cầu xin tha thứ, bởi vì Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Hoàng đế đảo qua mặt thái phó, nói với các chúng thần: “Tại sao hôm nay các ngươi vào cung trong lòng trẫm rất rõ ràng, không có gì khác ngoài việc bên ngoài đồn đại trẫm bị Quỷ Diện Sang. Là ai truyền đi trong trẫm lòng cũng nắm chắc, trong lòng các ngươi hẳn là cũng nắm chắc. Không sai, ban đầu đúng là truyền ra từ phủ Nhiếp Chính Vương, nhưng thật sự là do Nhiếp Chính Vương phi truyền ra sao? Bây giờ đại khái các ngươi đều hiểu, Vương phi bị oan uổng, người tung tin đồn nhảm là một người hoàn toàn khác.”

Tin tức là từ phủ Nhiếp Chính Vương truyền đi, không phải Nhiếp Chính Vương phi, vậy thì còn có thể là ai?

Nam Hoài vương!

Hắn vốn với mọi người cùng nhau bức thoái vị, nhưng lại lâm trận đào thoát, cho nên chuyện này căn bản chính là cạm bẫy do Nam Hoài vương bày ra, muốn diệt trừ hết bè cánh của Thái tử và Thái phó.

Trương Ngự sử là người thẳng tính, lập tức lên tiếng: “Hoàng thượng, thần biết tội, không nên bị ác tặc Nam Hoài vương kia xúi giục, hôm nay thần không phải bức thoái vị, thần chỉ muốn chứng thực bệnh tình của Hoàng thượng, bây giờ biết Hoàng thượng không phải bị Quỷ Diện Sang, lòng thần yên tâm, thần cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận bị hoàng thượng giáng tội!”

Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước, trẫm nói với thái phó mấy câu.”