Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 446: Hoàng thượng có chỉ




Mà trong Hi Vi Cung.

Mộ Dung Khanh đang giải thích với Hoàng thái hậu nguyên nhân không động binh.

“Động binh, trận chiến này là không thể tránh khỏi, chiến sĩ của chúng ta nếu không phải thế tất yếu, không thể khai chiến ở trong kinh thành, bản vương án binh bất động, chính là để bọn họ có ảo giác rằng nơi này có bẫy, như vậy bọn chúng sẽ không dám tùy tiện động đậy, bản vương suy đoán, thái phó sẽ không chờ, nhưng Nam Hoài Vương không dám động, hắn ta vẫn có chỗ kiêng kị, tổng thế lực của hắn ta không ở kinh thành, nếu như bản vương không đánh giá thấp hắn ta và người đứng bên cạnh hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ lựa chọn bình chân như vại, vậy chỉ còn lại một mình Thái phó khó chống, lão thái quân và người của Tiêu gia đủ để coi chừng cửa cung, chờ đến khi da người giả của Hoàng thượng chuẩn bị cho tốt, lại xuất hiện, thái phó sẽ chấm dứt.”

“Ngươi không cảm thấy làm như vậy quá mạo hiểm sao? Một khi ngươi đoán sai, bọn họ sẽ sớm tấn công vào, Quỷ Diện Sang trên cánh tay Hoàng Thượng mặc dù không ở đó, nhưng trên mặt vẫn có chấm đỏ, phải biết rằng Quỷ Diện Sang không phải chỉ nhìn vào ký sinh thai gì đó kia!” Hoàng thái hậu lo lắng nói.

“Càng ở tình huống này, thì càng phải dụng tâm mà tính, không thể thời thời khắc khắc vận dụng binh lực, tính mạng tướng sĩ của chúng ta rất quý giá, chỉ có thể dùng để bảo vệ quốc gia, nếu không tất yếu, bản vương sẽ không điều binh, cho dù Thái phó tấn công vào đến, bản vương cũng có thể ra sức bảo vệ, mẫu hậu hãy an tâm.”

“Chẳng lẽ ngươi còn có an bài?” Hoàng thái hậu hỏi.

Mộ Dung Khanh khẽ cười: “Bản vương đã sớm an bài lão Cửu ẩn nấp ở bốn phía hoàng thành!”

Hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, lão Cửu chịu ra mặt thì tốt.”

“Tên khốn đó, dám không ra mặt sao?” Mộ Dung Khanh hừ lạnh.

“Ngươi cũng đừng nói hắn như vậy, với tính tính của hắn, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, lúc ngươi cần hắn, có lần nào mà hắn không đến giúp ngươi? Lần trước ngươi thành thân, không phải cũng là hắn giúp ngươi đi bắt Thương Mai…”

“Xuỵt, xuỵt!”

Cuộc đối thoại của hai người đương nhiên truyền đến tai Thương Mai, người đang bận rộn như cô trong lòng có một con Đại Kim đang kêu gào.

Bên này thần định khí nhàn, nhưng lại lộ ra thế cục khẩn trương và căng thẳng.

Lương thái phó biết hôm nay dù rút lui hay là tấn công thì cũng không có đường lui, bởi vì, ông ta đã nói thẳng trước mặt Trần thái quân rằng Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, muốn thối vị nhượng chức.

Cho nên, ông ta không duy trì được sự bình thản giống như Nam Hoài Vương.

Sau khi thảo luận với Lương tần xong, ông ta cũng thảo luận với Nam Hoài Vương.

“Là tiến hay là lui, vương gia nói một câu đi.” Thái phó quyết đoán nói.

Nam Hoài Vương được Tôn Phương Nhi chỉ điểm, đương nhiên không dám lỗ mãng, đang muốn nói chuyện thì Tôn Phương Nhi lại tiến lên phía trước nói: “Vương gia, tấn công đi.”

Nam Hoài Vương ngơ ngác một chút, nhưng lập tức khôi phục như thường: “Thái phó, chuyện cho tới bây giờ, không có đường lui, tấn công.”

Trong lòng Thái phó càng thêm nặng trĩu, nói: “Được, chúng ta lập tức điều động binh mã, tấn công đi.”

“Được, bản vương tự mình đi điều binh!” Nam Hoài Vương nói.

Lương thái phó nói: “Được, hai canh giờ sau, binh mã tập hợp ở cửa nam, tấn công vào từ phía cửa Nam!”

“Được!” Nam Hoài Vương mang thái độ dứt khoát, sau khi nói xong liền xoay người rời đi.

Nam Hoài Vương muốn rời đi, ai cũng không có ngăn cản, Trần thái quân liếc nhìn, vậy mà lại tự động để hắn ta thúc ngựa rời đi.

“Phụ thân, hắn nói thế nào?” Lương tần và Thái tử tiến lên.

Lương thái phó cắn răng nghiến lợi nói: “Con rùa kia rút lui!”

“Rút lui?” Lương tần ngơ ngác một chút. “Nhưng vừa rồi các người không phải đàm phán rất tốt sao? Hắn ta dường như đã đồng ý, chẳng lẽ là đi điều binh?”

Lương thái phó trầm giọng nói: “Hắn ra rời đi, sẽ không trở về.”

Thái tử cả giận nói: “Hắn gạt chúng ta?”

“Hắn ta nhìn ra có bẫy.” Sắc mặt Lương thái phó rất khó coi, ông ta hối hận hôm nay hành động thiếu suy nghĩ, thế cục không rõ ràng, ông ta không nên động thủ.

“Có bẫy? Có bẫy gì? Phụ hoàng thật sự bị Quỷ Diện Sang.” Thái tử vỗ ngực cam đoan: “Bản cung tận mắt nhìn thấy.”

Võ An hầu cũng tới trước nói: “Thái phó, chuyện cho tới bây giờ cũng không thể lui, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công vào, nếu như tất cả mọi người tận mắt thấy Hoàng Thượng bị Quỷ Diện Sang, hắn không lùi cũng phải lùi.”

Lương thái phó khẽ thở dài, nhìn Võ An hầu: “Hầu gia, lần này ngươi và ta đều đánh cược tính mạng của bản thân và gia tộc, nếu mọi chuyện thành công, ngươi và ta vinh quang lừng lẫy, nếu như thất bại, ngươi và ta đều bị chém đầu cả nhà!”

Võ An hầu cười lạnh: “Cho dù chém đầu cả nhà, cũng còn hơn bây giờ, Hoàng Thượng và Mộ Dung Khanh nhìn ta không vừa mắt, đã nhiều lần đè ép, nếu không phản, Lỗ gia của ta cũng không có hi vọng!”

Võ An hầu ở bên ngoài tỏ vẻ trung lập, nhưng thật ra đã sớm tự mình kết minh với Thái phó.

Hắn ta không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần diệt trừ Trần gia và Tiêu gia, hai gia tộc này vẫn luôn đè ép Lỗ gia của bọn họ, không diệt trừ được bọn họ thì không có ngày nổi danh, vậy nên điều kiện hắn ta hợp tác không phải vì muốn vinh hoa phú quý gì đó, chỉ cần diệt trừ Trần gia và Tiêu gia.

Đương nhiên, diệt trừ Trần gia và Tiêu gia, Lỗ gia của hắn ta sẽ là đứng lên hàng đầu.

Lương tần nói: “Bây giờ Nam Hoài Vương đi, khó mà đảm bảo rằng sau khi chúng ta bức Hoàng Thượng thoái vị, hắn ta sẽ lại dẫn người xuất hiện, đến lúc đó, chúng ta đối phó thế nào?”

“Binh mã của hắn ta ở ngoài thành, cũng không nhiều, bản cung sẽ hạ lệnh đóng cửa thành trước.” Thái tử nói.

“Nhưng hạ lệnh đóng cửa thành, không có mệnh lệnh của Mộ Dung Khanh, lại không có lý do.” Lương thái phó nhíu mày.

“Cái này không phải đơn giản sao? Chỉ cần nói trong cung phát hiện thích khách, thích khách bỏ chạy, bản cung cũng có thể hạ lệnh đóng của thành khẩn cấp!” Lúc này Thái tử lại không hồ đồ rồi.

“Được, ngươi lập tức phân phó người đi làm, bản quan điều động binh mã, hai canh giờ sau, bức vào cung!” Thái phó quyết đánh đến cùng nói.

Muốn bức cung sẽ trải qua một trận chém giết, đây là con đường không có đường lui, hoặc là thắng, hoặc là thất bại thảm hại.

Lần này Thái phó hoàn toàn bị ép buộc đi lên, tất cả những trù tính trước đó cũng không dùng tới.

Thật ra có người biết chuyện, đã nhận ra rằng trong chuyện này có điều quỷ dị, đã có người bắt đầu bỏ cuộc giữa đường.

Tuy nhiên, vẫn có người cho rằng lần này Thái tử nhất định có thể lên ngôi, Hoàng Thượng mắc Quỷ Diện Sang, nhất định phải thoái vị.

Thái phó điều động ba ngàn binh mã, lại liên kết với bộ phận cấm quân, chuẩn bị bắt đầu tấn công vào.

Người của Trần gia, Tiêu gia, An thân vương cộng lại cũng chỉ vài trăm người, muốn đối phó với trận chiến này có chút khó khăn.

Trần thái quân đứng trên lưng ngựa, nhìn Lương thái phó: “Thái phó, ngươi thật muốn tạo phản sao!”

Lương thái phó cười lạnh: “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do? Thái quân thích nói thế nào, thì nói thế ấy đi!”

“Ngươi tập hợp binh mã vây đánh cửa Nam, chẳng lẽ không phải muốn bức cung tạo phản sao? Lão thân làm sao lại nói oan cho ngươi rồi?” Trần thái quân vẫn đang nói chuyện.

“Hoàng Thượng mắc Quỷ Diện Sang, chính là thất đức, nhất định phải thoái vị, đây là quy định ngầm của tổ tiên, Trần thái quân ba lần bốn lượt ngăn cản, mới là nghịch thiên đấy!”

“Được, ngươi muốn bức thoái vị, thì cứ bước qua xác lão thân đi thôi!” Trần thái quân giơ roi lên, nghiêm nghị nói.

Cùng lúc đó, Tiêu hầu gia và An thân vương cũng thúc ngựa ở phía trước, cuộc chiến hết sức căng thẳng.

Lương thái phó giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào Trần thái quân, hai chữ ‘tấn công’ vẫn chưa nói ra miệng, liền nghe thấy có người thần tốc chạy đến, nói: “Hoàng thượng có chỉ!”

Lương thái phó giật mình, nhìn chằm chằm vào người đang chạy như bay đến, chính là Lộ công công phục vụ bên người Hoàng Thượng.

Ông ta một đường phi nước đại, chạy đến cửa cung, giơ ý chỉ trong tay lên: “Hoàng thượng có chỉ, bách quan tiếp chỉ!”

Lương thái phó và Lương tần nhìn nhau một cái, đều có chút kinh ngạc.

Tuy nhiên, nếu Hoàng thượng đã có chỉ, vậy thì không thể động thủ trước, có thể ý chỉ này của ông ta là thoái vị thì sao?