Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 431: Cải cách trắng trợn




Nam Hoài Vương một tay chặn đường đi của cô, lạnh giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Thương Mai thản nhiên nói: “Vương gia hỏi như thế, ta lại không biết trả lời như thế nào, ta cũng hỏi Vương gia một câu, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Nam Hoài Vương cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất thu liễm lại, chuyện này không có liên quan đến ngươi, ngươi ở yên là tốt nhất, nếu cứ muốn chen chân vào, có khi ngươi sẽ khóc đấy.”

Thương Mai nhàn nhạt mỉm cười: “Ta đợi.”

“Ngươi…” Nam Hoài Vương ánh mắt giận dữ, sát khí bỗng nổi lên.

Đao lão đại thấy cảnh này thì cản ở trước mặt Thương Mai, mày mắt trợn lên: “Người muốn làm gì?”

“Cút ra!” Nam Hoài Vương thấy một nô tài cũng dám ngang ngược bước lên, lửa giận bỗng không thể khắc chế, một chưởng vung qua.

Đao lão đại xoạt một tiếng rút đại đao ra, Thương Mai đã trả đại đao cho hắn ta.

“Dám động đao với bản vương? Ngươi muốn chết?” Nam Hoài Vương đáy mắt vụt qua lửa giận, hắn ta ngược lại dừng tay, nhìn Thương Mai: “Người của ngươi, cứ ngang ngược như vậy sao?”

“Phải, người của ta luôn ngang ngược.” Thương Mai lạnh giọng nói, không hề có ý ngăn cản Đao lão đại.

Nam Hoài Vương vung tay, thị vệ của Thanh Ninh Các lao tới, bao vây Đao lão đại.

Đao lão đại nổi tiếng dùng vũ lực, cách đánh này nếu như tốc độ không đủ nhanh, vậy thì sẽ không phải đối thủ của thị vệ, nhưng, tiểu tử này xuất đao rất nhanh, phản ứng nhanh chóng, thế đao cuồng dã, không đến mười chiêu, bèn đánh bại đám thị vệ.

Thương Mai thấy gương mặt tuấn tú đó của Nam Hoài Vương sắp vặn vẹo dữ tợn thành mặt quỷ rồi, mới nhàn nhạt nói: “Tiểu Đao, quay lại.”

Đao lão đại thu đao, lùi lại hai bước, đứng ở trước người Thương Mai.

Thương Mai nhìn gương mặt vặn vẹo đó của Nam Hoài Vương, lạnh lùng nói: “Vương gia, kinh thành không phải là nơi ngươi làm càn.”

Ám chỉ trong lời này của Thương Mai, Nam Hoài Vương nghe ra được, sự tức giận trên mặt của hắn ta bỗng thu lại, cười lạnh: “Vậy sao? Uy phong trên mặt Vương phi, bản vương sớm muốn sẽ xé xuống.”

Thương Mai đáp lại bằng nụ cười lạnh: “Được, ta đợi.”

Nói xong, phất tay một cái: “Đi!”

Đao lão đại cảnh giác nhìn Nam Hoài Vương, từ từ theo Thương Mai lui ra.

Nam Hoài Vương đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của Thương Mai, âm lãnh nói: “Hạ Thương Mai, thù của chúng ta kết chắc rồi.”

“Vương gia!” Tôn Phương Nhi lo lắng gọi một tiếng, lúc này không màng đến xung đột gì đó với Hạ Thương Mai nữa.

“Phế vật!” Nam Hoài Vương quay đầu, lạnh lùng mắng một tiếng, ánh mắt cực kỳ chán ghét.

Tôn Phương Nhi nhíu mày, cố nén sự nóng nảy trong lòng, nàng ta đã càng lúc càng thất vọng về Nam Hoài Vương rồi.

“Nếu không phải ngươi trúng kế của nàng ta, chúng ta cũng không cần chịu lòng tốt giả tạo của nàng ta, còn nữa, Đồng Mệnh Cổ nàng ta nói vừa rồi rốt cuộc là có ý gì?” Nam Hoài Vương quay đầu, từng bước đi tới, ánh mắt hung ác nguy hiểm.

Tôn Phương Nhi có hơi bất an, nhưng cũng biết không thể tiếp tục giấu chuyện này, bèn nói: “Là ý của Quý thái phi, hạ Đồng Mệnh Cổ trên người của người và Mộ Dung Khanh, như thế, Mộ Dung Khanh không thể giết người, bởi vì người chết, hắn cũng sẽ chết.”

“Nếu như hắn chết thì sao?” Nam Hoài Vương lạnh lùng hỏi, cái gọi là Đồng Mệnh Cổ, chính là sống chết cùng nhau, sống tất cả cùng sống, chết tất cả cùng chết, hắn ta không ngốc.

“Nếu như hắn chết, Vương gia có thời gian ba ngày để giải cổ.” Tôn Phương Nhi nói.

“Cách giải cổ chỉ có ngươi biết?” Nam Hoài Vương cười lạnh.

Tôn Phương Nhi ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch nhưng lạnh lùng: “Phải, chỉ có ta biết, Đồng Mệnh Cổ cần vào máu tươi của người hạ cổ, cho nên, muốn giải cổ, cũng nhất định phải cần dùng máu của ta, ta chết, Đồng Mệnh Cổ không có ai có thể giải.”

Nam Hoài Vương đáy mắt cuồng nộ trở nên đỏ lừ, sau đó thu lại, hắn ta ngồi bên giường, đưa tay vuốt ve gò mắt trắng bệch của Tôn Phương Nhi: “Rất tốt, như thế người bèn vì bản thân mà bảo vệ mạng sống, phải không?”

Tôn Phương Nhi trầm mặc một lát: “Phương Nhi chỉ là vì tự bảo vệ mình.”

“Ngươi cảm thấy bản vương sẽ giết ngươi?” Nam Hoài Vương không giận mà ngược lại còn cười.

Tôn Phương Nhi nhìn Nam Hoài Vương: “Sẽ sao?”

Nam Hoài Vương nhìn chằm chằm nàng ta, bỗng mỉm cười, đưa tay vỗ hai cái vào gò mò của nàng ta: “Ngươi rất thông minh, nhưng, thông minh cũng sẽ bị thông minh hại, người còn chưa chết tâm với Mộ Dung Khanh, phải không?”

“Không có, đối với một người không có tình cảm với mình, ta sớm đã chết tâm rồi.” Tôn Phương Nhi phủ nhận.

“Ngươi không chết tâm, nhưng ngươi cũng sẽ chết tâm, hắn không phải là người không có tình cảm, hắn chỉ là không có tình cảm với ngươi, hắn đối với Hạ Thương Mai rất tốt.”

“Tốt chỉ là cho người khác thấy, hắn ngay cả ta cũng không yêu, sao lại yêu Hạ Thương Mai chứ?” Tôn Phương Nhi căn bản không tin, nàng ta đối với dung mạo của mình rất có lòng tin.

Ban đầu nàng ta hạ cổ với Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh còn có thể thoát ra, chứng minh, hắn căn bản chính là một người không có tình cảm, chỉ cần đáy lòng hắn có một chút ý niệm nhi nữ tư tình, có một chút hảo cảm với nàng ta, cổ này đều không thể giải trừ.

Nhưng, hắn đã giải trừ được, từ đó chứng minh hắn là một người không có tình cảm.

Trên mặt Nam Hoài Vương có biểu tình tàn khốc: “Ngươi không bằng nhìn xem, dù sao kết sách này mà người đưa ra đã kéo Hạ Thương Mai vào thì xem Mộ Dung Khanh đến lúc đó sẽ đối với Hạ Thương Mai như nào thì biết thôi.”

Tôn Phương Nhi vô cùng tự tin nói: “Hắn cho dù không giết nàng ta, cũng sẽ đuổi nàng ta đi, hắn làm việc luôn là như thế, không niệm một chút tình nghĩa, người không phải cũng biết sao?”

Nam Hoài Vương chỉ cười lạnh không nói.

Thương Mai hai ngày liên tiếp vào cung, không phải là vì chuyện của Hoàng đế, mà là quản lý sổ sách trong cung.

Cô kiểm tra các khoản chi tiêu trong hai năm qua, Nội phủ cũng ôm đầu kêu đau chân, bởi vì chi tiêu của mỗi tháng đều vượt quá ngân sách, điều này cũng dẫn tới cuối năm tổng hợp lại vượt quá một khoản lớn.

Thương Mai nhìn một đóng sổ sách mà vô cùng đau đầu, trong cung chi tiêu quá nhiều, tuy nói là có phân loại, những phân không đủ chi tiết, ví dụ, chi cho gấm lụa, chỉ có một con số tổng, nhưng các cung phân chia bao nhiêu, cũng không ghi chép.

“Sổ sách sao lại loạn như thế?” Thương Mai hỏi tổng quản Nội phủ, thật sự muốn mắng mà.

Tổng quản Nội phủ đáng thương nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào, Hoàng hậu nương nương trước kia hạ lệnh, sổ sách chỉ cần ghi một mục tổng sáu đó tính cả vào trong tổng chi ra.”

“Các cung nhận đồ, cũng không có ghi?” Thương Mai hỏi.

“Ghi rồi, nhưng không chi tiết.” Tổng quản Nội phủ nói.

Thương Mai nhíu mày nói: “Sau này trừ đồ phân phát mỗi tháng ra, phàm ai rút riêng, đều phải xin phép, dược tài không cần quy để Nội phủ quản, để trực tiếp đến Thái Y Viện, ta sẽ sắp xếp người ở Thái Y Viện chuyên môn xử lý các đơn xin dược tài của các cung.”

“Vậy tóm lại không phải lấy vài kg than cũng phải xin phép sao? Như thế liệu có quá phiền phức không?” Tổng quản nói.

“Phiền phức?” Thương Mai cười lạnh: “Mỗi tháng đồ phân phát đi, vốn dĩ đủ cho các cung dùng trong một tháng, ví dụ như gấm vóc, dầu, than bạc, kim tuyến, đều đủ, chỉ là những thứ lấy riêng mới cần xin phép, đâu có phiền phức?”

“Vậy đồ bổ cũng do Thái Y Viện quản sao?’ Tổng quản thấy Tôn Phương Nhi không dễ bắt nạt, bèn thỏa hiệp.

“Phải, do người của Thái Y Viện lo liệu, cần lấy đồ bổ, phải đến chỗ Mai phi xin phép, Mai phi sau khi đồng ý, cầm danh sách được Mai phi đóng dấu đến Thái Y Viện lĩnh, thuốc không cần thông qua Mai phi, có thể trực tiếp đi xin Thái Y Viên, Thái Y Viện cảm thấy cần thiết sẽ cho.”

“Còn nữa, tất cả chi phi chăn chiếu, kiệu xe, thảm trang trí các loại trong mỗi cung đều phải tiết kiệm, có thể không chi ra thì đừng chi. Quần áo bốn mùa sau khi được cấp phát theo chức vị, cũng không thể tiếp tục lấy gấm vóc sa tanh, dầu nến các khoản đều phải tiết kiệm, trước hàng lang các cung dùng đèn lồng trong viện, không cần năm bước một cái, đổi thành mười bước một cái.”