Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 430




Ma ma thấy Tôn Phương Nhi mất hồn mất vía rời khỏi, bèn mở cửa đi vào.

“Vương phi, nàng ta sẽ tin sao?” Ma ma hỏi.

Thương Mai nhàn nhạt nói: “Nàng ta sẽ tin, nàng ta thật sự trúng độc rồi, ta không phải hù dọa nàng ta, đi nói cho Đao lão đại, trông chừng nhất cử nhất động của nàng ta.”

“Vương phi thật sự hạ độc rồi sao?” Ma ma kinh ngạc.

“Phải, loại độc này là dùng cổ trùng trên thi thể Hàn Thanh Thu được rang khô và nghiền nát thành bột rồi thêm một loại độc tố mới, tối nay, nàng ta sẽ biết.” Thương Mai thần sắc lạnh lùng nói.

“Thật sao? Vương phi ngươi thật sự quá siêu rồi.” Ma ma vô cùng vui mừng, vốn dĩ khoảng thời gian này luôn bị người ta tính kế, đã khiến mọi người rất cáu rồi, không ngờ Vương phi hạ thủ lại nhanh chóng như thế, lập tức phản kích lại.

Thương Mai ngồi xuống, ánh mắt u ám: “Nàng ta hạ thủ với ta, ta có thể nhịn, hạ thủ với nam nhân của ta, ta cùng nàng ta quậy đến khi cá cùng lưới rách.”

Mà điều quan trọng nhất là cô biết Đông Mệnh Cổ là có cách giải cổ, rõ ràng, không có thuốc giải, giải cổ không phải dùng cách dùng thuốc giải.

Tôn Phương Nhi vừa rồi khi nói chuyện, lộ ra một chút thông tin.

Tôn Phương Nhi vừa đến thì cô nói muốn giết nàng ta, trước tiên làm loạn suy nghĩ của nàng ta, lại dùng mê hương khiến nàng ta loạn tâm, nàng ta tất nhiên sẽ cắn câu.

Sau khi Tôn Phương Nhi trở về, Quý thái phi hỏi mục đích Hạ Thương Mai tìm nàng ta, Tôn Phương Nhi nói: “Nàng ta hạ độc với ta rồi.”

“Ngươi còn có thể bị nàng ta hạ độc sao?” Quý Thái phi không tin nói.

“Mắc bẫy của nàng ta, nữ nhân này rất lợi hại.” Tôn Phương Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngươi đã trúng độc gì?” Nam Hoài Vương ngồi trên ghế, âm trâm hỏi.

“Không biết, hiện nay còn chưa phản ứng, nàng ta nói tối nay sẽ biết.” Tôn Phương Nhi hận đến răng ê ẩm, dùng độc là thế mạnh của nàng ta, không ngờ điểm mạnh của mình lại gặp đối thủ.

“Ngươi có thể giải độc không?” Nam Hoài Vương hỏi.

“Nàng ta nếu đã hạ độc, tự nhiên không dễ dàng có thể giải được.”

“Bản vương tìm một đại phu cho ngươi, trợ giúp ngươi giải độc.” Trên gương mặt trắng bệch của Nam Hoài Vương rất u ám, hơn nữa đáy mắt có sự thất vọng sâu sắc, dường như không ngờ Tôn Phương Nhi vô dụng như vậy.

“Tạ Vương gia, không cần.” Tôn Phương Nhi nói: “Nếu là độc ta không thể giải, đại phu trong kinh cũng không thể giải được.”

“Sau này người hành sự cẩn thận một chút, hôm nay ngươi vốn dĩ không nên đi gặp nàng ta.” Nam Hoài Vương không vui nói.

Tôn Phương Nhi ngẩng đầu, giọng nói khẽ khàng: “Phải, ta sai rồi.”

Quý thái phi và Nam Hoài Vương liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không quá tốt.

Nam Hoài Vương suy nghĩ một lát: “Mộ Dung Khanh đã từng dẫn một người hậu đến Hi Vi Cung, căn cứ theo người của chúng ta hình dung, thân hình người này giống Hạ Thương Mai, bản vương nghỉ ngờ, Mộ Dung Khanh dẫn  bệnh cho Hoàng thượng.”

“Có cách biết Hoàng thượng mắc bệnh gì không?” Quý thái phi hỏi.

Tôn Phương Nhi ngồi  ngẩng đầu nhìn Tôn Phương Nhi.

Tôn Phương Nhi đáy mắt vụt qua một tia âm lãnh độc ác: “Cách thì có, nhưng phải tốn một chút thời gian.”

Đến khoảng giờ Hợi, Tôn Phương Nhi bắt đầu cảm thấy đau bụng, mới đầu chỉ là có hơi nhâm nhẩm đau, qua thời gian một nén hương, cảm thấy phần bụng đau đớn như xé toạc ra, đau đến mức nàng ta ở trên giường lăn lộn.

“Gọi Vương gia!” Tôn Phương  ta vô cùng đau đớn, lập tức đi tìm Nam Hoài Vương.

Nam Hoài Vương bước vào thấy Tôn Phương Nhi ôm bụng lăn lộn, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi hột từ trán chảy xuống, môi cắn rách, tia máu rỉ ra.

Nam Hoài Vương đỡ nàng ta, nhíu mày hỏi: “Cảm thấy như thế nào?”

Tôn Phương Nhi cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau, bỗng cảm thấy dạ dày quặn lên, nàng ta đứng dậy lao  đầu lảo đảo, thị nữ đỡ nàng ta trở về, đau đớn tuy đỡ một chút, nhưng đầu choáng váng khó chịu, ngay cả đứng cũng không có sức.

“Biết ngươi đã trúng độc gì chưa?” Nam Hoài Vương thấy đau đớn hình như đã giảm bớt một chút, hỏi.

“Không biết!” Sắc mặt của Tôn Phương Nhi bắt đầu đỏ bừng, mồ hôi trên trán tiếp tục chảy ra, Nam Hoài Vương đưa tay sờ trán của nàng ta, vậy  Vương nhíu mày: “Ngươi nói xem ngươi sao có thể không cẩn thận như thế? Vào lúc này lại trúng kế của nàng ta”

“Là ta không cẩn thận, Vương gia bớt giận!” Giọng nói của Tôn Phương Nhi yếu ớt vô lực, cả người một chút tinh thần cũng không có.

Nàng ta trước giờ cũng biết nam nhân này không phải là người có thể phó thác cả đời, nhưng nàng ta lại chưa từng vọng tưởng, chỉ muốn hoàn thành đại nghiệp  Mộ Dung Khanh, ban đầu không trân trọng nàng ta, là lỗi của hắn.

Đau đớn dần tan biến, cả  khiến đầu óc của nàng ta choáng váng, sức lực toàn thân dần dần rút cạn.

Thị nữ đi vào, nhỏ giọng nói: “Vương gia, Phương Nhi cô nương, Nhiếp Chính Vương phi ở bên ngoài.”

“Nàng ta đến làm cái gì?” Nam Hoài Vương lạnh giọng nói.

“Hồi bẩm Vương gia, nàng ta không nói.”

“Để nàng ta vào đi.” Tôn Phương Nhi mặt mày tái nhợt nói.

Nam Hoài Vương ngồi ở một bên, mặt mày âm trầm, Thương Mai khi bước  lại không lên tiếng.

“Vương gia cũng ở đây sao?” Thương Mai mỉm cười, Đao lão đại theo đằng sau.

Nam Hoài Vương không lên tiếng, hắn ta khinh thường hành lễ với Thương Mai, càng khinh thường chào hỏi.

Thương Mai không hề để tâm, đi đến trước giường Tôn Phương Nhi, ngồi xuống: “Khó chịu không?”

Tôn Phương Nhi trừng mắt với cô: “Người đừng quá đắc ý.”

Thương Mai lắc đầu: “Có gì mà đắc ý chứ? So với Đông Mệnh  Hoài Vương bỗng ngẩng đầu, nhìn Tôn Phương Nhi, dường như có hơi ngạc nhiên.

Sắc mặt của Tôn Phương Nhi càng tái trắng: “Ta không biết người đang nói cái gì”

Thương Mai thấy phản ứng của hai người, trong lòng có cảm giác có hơi kỳ lạ, mẫu cổ của Đông Mệnh Cổ không phải là hạ trên người Nam Hoài Vương sao? Hay là nói đã hạ mà hẳn ta không biết?

Phương Nhi này là người của hắn  Cổ, hạ cổ độc trên người hai người, cái gọi là đồng mệnh, một người chết, người còn lại cũng phải chết, không có thuốc giải.” Thương Mai tốt bụng giải thích cho Nam Hoài Vương.

Nam Hoài Vương nheo mắt nhìn chằm chằm Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi chống người dậy: “Người rốt cuộc đến làm cái gì?”

“Giúp người!” Thương Mai mỉm cười lấy ra một túi châm: “Ngươi nếu không châm cứu, ắt sẽ không nhìn thấy  đi, người rốt cuộc đã hạ độc gì với ta?” Ánh mắt của Tôn Phương Nhi vang vẻ oán độc.

“Ta sao có thể sẽ nói cho ngươi được chứ? Ngươi không phải cũng không có nói với ta cách giải Đồng Mệnh Cổ hay sao?” Thương Mai lấy châm ra, kim châm ở dưới ánh nến phát ra ánh sáng u tối: “Ngươi có muốn ta châm cứu không?”

Tôn Phương Nhi vẫn trợn mắt nhìn cô, không lên tiếng,  lại, lười nhác nói: “Thôi vậy, ta uổng công chạy đến một chuyến, ngươi đi chết đi!”

Nói xong, đứng dậy muốn rời khỏi.

Tôn Phương Nhi đanh giọng nói: “Đứng lại!”

Thương Mai quay đầu, bỗng mỉm cười: “Không nỡ chết sao?”

Tôn Phương Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sớm muộn gì sẽ tìm được cách giải độc.”

Thương Mai lại ngồi trở lại: “Được, ta đợi ngươi.”

Độc này, sau tối nay, cho dù y thuật của nàng ta có lợi  xong, Thương Mai lấy ra ba viên dược hoàn: “Tối nay uống thuốc, ngày mai độc tính của ngươi sẽ dần dần ẩn đi, một tháng sau sẽ lại tái phát, đến lúc đó ta lại châm cứu khống chế độc tính cho ngươi!”

Nói xong, cô cầm túi châm muốn rời khỏi.