Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 410: Yến tiệc trần phủ




Bên này Thương Mai huyên náo hoạt sắc sinh hương, nhưng bên chỗ Quý thái phi thì lại trài đầy khói bụi.

Nam Hoài vương vẻ mặt u ám trở về, sau khi đi vào đặt mông ngồi xuống cũng không nói chuyện, chỉ phụng phịu một mình.

Quý thái phi biết hắn tức giận cái gì, thản nhiên nói: “Chỉ cần lấy lại tiền đặt cọc là được, lô này không lấy được thì chúng ta chờ lô sau.”

“Làm sao có thể lấy lại tiền được? Những người kia thu gấp đôi rồi trả lại tiền đặt cọc của Vũ Lâm Minh, bây giờ chúng ta không lấy lô cung nỏ kia nhưng vẫn bắt chúng ta trả gấp đôi tiền đặt cọc, bản vương đã nói rồi, trước hết cứ chờ thêm đã, khi nào việc này chắc chắn rồi thì hẵng tìm bọn họ, bây giờ thì tốt rồi, tự nhiên thua lỗ một số bạc lớn.” Nam Hoài vương oán khí mười phần nói.

Quý thái phi cực kì tức giận: “Ai biết hắn lưu lại một chiêu như thế? Chuyện này đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, bỗng nhiên lại xuất hiện một cái thư bỏ vợ, sửa lại người được chọn, còn bắt con đi điều tra vụ án của Dao Chỉ.”

“Hắn đâu phải người dễ đối phó như vậy? Nếu như thật sự ngu xuẩn như vậy thì nhi tử sao lại không thể hồi kinh nhiều năm như thế chứ, chắc là chuyện người kết minh với Lương Thụ Lâm sớm đã bị hắn biết rồi, chuyện Lương Thụ Lâm cứu Thôi đại nhân chỉ cần điều tra qua là biết, chỉ sợ bây giờ cũng bẩm báo cho Hoàng thái hậu rồi đi.”

Quý thái phi trầm mặc một chút, đáy mắt sinh ra oán hận: “Không phải ai gia đánh giá thấp hắn mà là ai gia cho rằng ít nhiều gì thì hắn cũng sẽ nhớ đến thân tình mẹ con, cho dù hắn có biết ai gia kết minh với Lương Thụ Lâm thì cùng lắm cũng chỉ ở đó thu lợi thôi, ai nghĩ là hắn lại trực tiếp chặt đứt đường lui, hắn đúng là điên rồi, bản thân không có ý định làm Hoàng đế thì vì sao lại không để cho con làm, hắn liều mạng như vậy không phải vì ngôi vị đế vương, cũng không phải vì tiền tài, vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

“Mẫu phi suy nghĩ đúng là ngây thơ, người còn muốn giết hắn thì sao hắn lại có thể nhớ đến tình thân mẹ được chứ? Trái tim hắn được làm bằng đá nên sẽ không mềm lòng đối với bất kỳ người nào đâu.”

“Hắn đối với Hạ Thương Mai cũng không tệ.” Quý thái phi suy nghĩ một chút: “Con cảm thấy Hạ Thương Mai thế nào? Có thể lôi kéo về tay được không? Ai gia cũng không tin nàng ta không muốn làm hoàng hậu.”

Nam Hoài vương cười lạnh: “Lời này mẫu hậu hỏi nhi thần có thỏa đáng không? Nếu như người hợp tác với Hạ Thương Mai thì người làm Hoàng đế chính là Mộ Dung Khanh rồi, nhi thần còn có tác dụng gì nữa?”

Quý thái phi tự biết mình lỡ lời, lời này cũng không nên nói ở ngay trước mặt hắn, nhưng ý niệm này đã gieo xuống rồi liền không ngừng bám rễ sinh chồi.

Hạ Thương Mai này bà ta đã từng quan sát qua, là người thực dụng, người nàng ta kết giao không phải phú thì cũng quý, Hồ Hạnh Nhi, Mộ Dung Tráng Tráng, Trần Loan Loan, Nhu Nhi, hơn nữa ngày đó nàng ta không gả cho Lương vương có lẽ là vì biết Lương vương ngang ngược, nguyên nhân khác là bởi vì Lương vương không có thực quyền gì.

Chỉ tới khi nói là tứ hôn cho Mộ Dung Khanh, nàng ta lại hấp tấp đồng ý, nói nàng ta không có dã tâm ư? Không thể nào.

Bà ta an ủi Nam Hoài vương: “Đương nhiên mẫu phi không thể tìm Hạ Thương Mai được rồi, dù sao trước kia mẫu phi đã xuống tay với nàng ta, nàng ta cũng hận mẫu phi thấu xương, nhưng chúng ta có thể lợi dụng thủ đoạn của người này một chút, con người ấy mà, luôn có đồ vật mình yêu thích, không phải tiền thì chính là quyền, bây giờ nàng ta có quyền nhưng lại không có nhiều tiền, hơn nữa con nhìn nàng ta kết giao với Hồ Hạnh Nhi, Công chúa, Trần gia, đều là nhà có tiền, cho nên, có lẽ đây sẽ là một bước đột phá.”

“Mẫu phi, ngài nghĩ quá đơn giản rồi, Hạ Thương Mai không thể thu mua được, giữa nàng ta và Mộ Dung Khanh chắc chắn là có cảm tình.”

“Tình cảm cũng có cái giá của nó, lại nói, thời gian bọn họ thật sự ở bên nhau cũng không nhiều, sao có thể có tình cảm được?” Quý thái phi chưa từng tin cái gọi là tình cảm, cả một đời người không thể nào chỉ theo đuổi tình cảm mà không theo đuổi những thứ quan trọng khác: “Hơn nữa nếu nàng ta là người thông minh thì sẽ biết Mộ Dung Khanh không có ý định làm Hoàng đế, hắn hiện tại cây to đón gió, đắc tội với rất nhiều người, nếu không có được chỗ tốt thì làm sao nàng ta lại ở lại tới tận bây giờ? Quyền là tạm thời, chỉ có cầm bạc ở trong tay mới là thực tế.”

“Bây giờ chúng ta lấy bạc ở đâu ra để thu mua nàng ta?”

“Tiêu Kiêu sinh tử chưa rõ, nếu như Tiêu Kiêu chết rồi thì gia tài của Tráng Tráng sẽ rơi vào trong tay Tiêu gia, bây giờ Mộ Dung Khanh vẫn còn nắm quyền, hắn có thể hạ chỉ thu tất cả gia tài của Tráng Tráng vào quốc khố, đương nhiên cũng không phải thu tất cả vào quốc khố, Hạ Thương Mai có thể động tay chân.”

“Mộ Dung Khanh sẽ nghe Hạ Thương Mai sao?” Nam Hoài vương cảm thấy việc này không làm được, hắn ta không giống như Quý thái phi, Quý thái phi suy nghĩ bất kỳ chuyện gì cũng theo thói quen của bà ta, người nào cũng có thể bị thu mua, người như Mộ Dung Khanh không hề muốn cái gì gần như là không có, Hạ Thương Mai từ một nữ nhi không được sủng ái ở Tướng phủ leo lên đến vị trí Vương phi của Nhiếp chính vương như bây giờ, nhất định cũng dùng không ít thủ đoạn, nàng ta là người thực dụng.

Chỉ cần là người thực dụng thì sẽ có nhược điểm, nắm lấy nhược điểm này là có thể trắng trợn lợi dụng.

Điểm này bà ta đã học được từ trên người Hoàng Thái hậu, năm đó Hoàng Thái hậu hiểu dụ sáu cung, phàm là người tranh đoạt thì đầu tiên phải có bản lĩnh này, không có bản lĩnh này thì phải biết cách giấu nhược điểm của mình đi đừng để người khác lợi dụng, bởi vì chỉ cần là con người thì chắc chắn sẽ có nhược điểm, một khi bị người ta tóm lấy nhược điểm của mình thì sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

Lúc ấy bà ta vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này của Hoàng Thái hậu, bà ta vẫn luôn che giấu dã tâm của mình nhất là ở trước mặt Hoàng Thái hậu, bà ta cẩn thận từng li từng tí, nhưng cho dù bà ta có làm gì thì cặp mắt kia của Hoàng Thái hậu vẫn sắc bén giống như là có thể nhìn thấu tâm tư người khác, bởi vậy cũng không thích bà ta.

Trong lòng Nam Hoài vương cảnh giác, hắn ta rất rõ ràng, thứ mẫu phi muốn chỉ là vị trí Hoàng thái hậu, bà ta muốn quyền thế, cho dù là hắn ta hay Mộ Dung Khanh ai làm Hoàng đế thì bà ta cũng không quan tâm.

Nếu như Hạ Thương Mai bị bà ta thu nạp và thuyết phục thành công Mộ Dung Khanh tranh đoạt, như vậy, vận mệnh của mình cũng chấm dứt.

Trần lão thái thái mở tiệc chiêu đãi tân khách, cũng mời Quý thái phi, nhưng bà ta sẽ không đi.

Bởi vì bà ta biết Trần gia không đáng tin để tiếp cận, cũng không có giá trị lợi dụng nên bà ta sẽ không đi tiếp cận.

Nhưng bà ta lại nghe được một tin tức, đại trưởng Công chúa Mộ Dung Tráng Tráng cũng sẽ có mặt.

Bà ta vô cùng kinh hãi, chất vấn A Phúc: “Không phải ngươi vẫn luôn sai người giám thị phủ Công chúa sao? Vì sao nàng ta đã tỉnh lại rồi mà ngươi lại không biết?”

A Phúc cũng vô cùng oan ức: “Đúng vậy, Quý thái phi, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa rút người đi nhưng vẫn không biết nàng ta sống lại bằng cách nào.”

“Phế vật!” Quý thái phi chửi ầm lên, vậy trò hề trong cung ngày hôm nay nàng ta đều biết hết.

Ý tưởng thu mua Hạ Thương Mai vừa nảy sinh đã nhanh chóng bị giội tắt, bà ta không khỏi chán nản.

Nhưng có lẽ như vậy lại tốt hơn, nếu như Mộ Dung Khanh quan tâm tới Hạ Thương Mai thì hắn nhất định sẽ nghe lọt lời nói của Hạ Thương Mai, Hạ Thương Mai bảo hắn tranh đoạt hoàng vị, cho dù hắn sẽ không đồng ý ngay lập tức nhưng cũng sẽ thận trọng cân nhắc, chỉ cần hắn nguyện ý suy nghĩ sâu xa, nguyện ý đi thử, một khi đã nếm thử sự ngon ngọt của quyền thế thì hắn sẽ muốn ngừng mà không được.

Đây chính là lòng người.

Hôm nay Trần phủ rất náo nhiệt, lấy tên đẹp là mời tân khách ăn cơm nhưng thật ra là muốn thử phản ứng và cách xử lý của đám hạ nhân để chuẩn bị tổ chức hôn lễ, dù sao đối với Trần phủ mà nói thì Loan Loan xuất giá là đại sự, đến lúc đó sẽ không thể xảy ra bất kỳ điều gì dù là sai lầm nhỏ nhất.

Đương nhiên hôm nay cũng mời người của Tiêu gia tới, lúc Thương Mai và Mộ Dung Khanh đi vào, lão thái thái đang nghiêm trang nói chuyện với Tiêu hầu gia về chuyện lễ hỏi và của hồi môn.

Ở hiện đại Thương Mai rấ ít đi dự đám cưới nhưng cũng biết đây là một cuộc đấu sức giữa hai nhà chuẩn bị kết làm thông gia, một cuộc đấu liên quan tới tiền tài và địa vị.

Nhưng cuộc nói chuyện kia lại làm cho Thương Mai mở rộng tầm mắt.