Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 407: Phản tướng




Lời giải thích như vậy không có chút nào không hợp lý, Tiêu Kiêu làm như vậy không chỉ hợp tình hợp lý mà còn hợp pháp.

Nhưng mà chứng cứ đâu?

Nhưng ai dám bảo Mộ Dung Khanh lấy chứng cứ ra? Nhìn cả triều đình này có ai dám chất vấn Mộ Dung Khanh ở ngay trên đại điện này? Khiêu chiến quyền uy của hắn?

Ngày xưa Lương thái phó cũng dám nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể giấu tài, thu liễm lại, cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, chỉ mong người khác không tìm ông ta gây phiền phức là tốt lắm rồi chứ sao ông ta lại dám tới tìm Mộ Dung Khanh gây phiền phức? Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến ông ta.

Trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng chuyện này đã xong rồi thì Quý thái phi lại mở miệng nói chuyện: “Nếu như Hàn Thanh Thu thật sự giết người thì Tiêu Kiêu bỏ nàng ta cũng không tính kháng chỉ, chỉ có điều vụ án của Dao Chỉ điều tra như thế nào? Trước khi Hàn Thanh Thu tự vẫn có nhận tội không? Không nhận tội cũng có thể ép cung để nàng ta chịu tội, chỉ cần chứng cứ đầy đủ là được, nếu không mời Vương gia đưa ra chứng cứ Hàn Thanh Thu giết người ở ngay trước mặt mọi người đi, như thế thì chuyện Tiêu đại tướng quân bỏ vợ sẽ hợp tình hợp lý, sau này cũng không có ai dám dị nghị nữa, nếu không Công chúa gả đi mọi người sẽ xì xào ở sau lưng nàng, như vậy là không công bằng với Công chúa.”

Mộ Dung Khanh nói: “Quý thái phi nói có lý, theo như Tô Thanh điều tra thì chứng cứ phạm tội là có nhưng vẫn không đủ để định tội, cho nên bản vương định điều tra lại vụ án này, bởi vì trước đây Hình bộ đã điều tra nhưng không có kết quả nên bản vương định sai người khác đi xử lý.”

“Không biết Vương gia định cử ai đi xử lý vậy? Đây là một vụ án giết người, nếu không phải kinh sư nha môn thì chính là Hình bộ, hoặc là vượt cấp bên trên là Đại Lý Tự, chỉ có điều cho dù là kinh sư nha môn hay là Hình bộ hoặc là Đại Lý Tự thì trước kia vẫn không điều tra ra được vụ án này, đúng là thất trách.” Quý thái phi nói.

Ai mà không biết Đại Lý Tự là người của hắn? Để Đại Lý Tự đi làm, tùy tiện đưa ra một chứng cứ nào đó để lừa gạt người khác cũng không phải là không thể.

Mộ Dung Khanh cười nhạt: “Không sai, cho nên bản vương cũng không định để Đại Lý Tự đi làm, vừa hay Nam Hoài vương cũng sắp tới Kinh Thành rồi, bản vương muốn đem án này giao lại cho Nam Hoài vương điều tra và giải quyết, một là Nam Hoài vương có thể trì hoãn thời gian rời kinh để hắn và Quý thái phi đoàn tụ với nhau, thứ hai là bản vương cũng muốn nhìn xem, Nam Hoài vương ở Nam Quốc nhiều năm như vậy đã học tập được những gì.”

Sắc mặt Quý thái phi trở nên rất khó coi, không ngờ hắn lại chờ bà ta ở chỗ này, âm mưu tính toán của kẻ này thật sự là không hề kém Thái Hoàng hái hậu.

Nếu như hắn muốn thì giang sơn này vào trong tay hắn dễ như trở bàn tay.

Nếu như án này đưa cho Nam Hoài vương đi làm đúng là có thể để hắn ta ở lại Kinh Thành thêm mấy ngày nữa nhưng bởi vì điều tra án nên mỗi lời nói hành động của hắn đều phải chịu giám thị, rất khó đơn độc làm việc. Hơn nữa lúc đầu vụ án này như thế nào trong lòng mọi người đều khá hiểu rõ, để Nam Hoài vương đi điều tra cuối cùng kiểu gì cũng sẽ tra ra được nguyên nhân Tiêu Kiêu cưới Hàn Thanh Thu, cũng tra ra được chuyện liên quan đến Hoàng đế, nhưng nếu không tra, căn cứ theo “chứng cứ” mà Mộ Dung Khanh nói thì chắc chắn Hàn Thanh Thu có tội, đây cũng giống như là công nhận những lời hắn nói trên điện ngày hôm nay, trả lại sự trong sạch cho Tiêu Kiêu hơn nữa còn có thể để Tiêu Kiêu cưới quỷ hồn Mộ Dung Tráng Tráng.

Sau khi tuyên chỉ xong, Hoàng thái hậu và Quý thái phi đương nhiên phải rời đi.

Trở lại hậu cung, Hoàng thái hậu giận không kềm được tát một cái vào mặt Tôn công công: “Ngươi thật to gan, lại dám sửa đổi ý chỉ của ai gia? Ngươi không cần cái đầu này nữa rồi đúng không?”

Tôn công công quỳ xuống dập đầu: “Nô tài có tội, xin Thái hậu trách phạt.”

“Đương nhiên là phải phạt ngươi rồi, ngươi nghĩ ai gia sủng ngươi nên không nỡ phạt ngươi sao? Lão tổ tông để ngươi ở bên cạnh hầu hạ ai gia chứ không phải để ngươi nghĩ kế lung tung.”

Quý thái phi lạnh lùng nói: “Ngay cả ý chỉ của Thái hậu mà cũng dám tự mình sửa đổi, ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi đúng không, ỷ vào lão tổ tông sủng ái ngươi mà gây tội.”

Nói xong, bà ta nói với Thái hậu: “Tỷ tỷ, sửa đổi ý chỉ là tử tội, không thể nhân nhượng.”

Hoàng thái hậu thật sự rất tức giận nhưng cũng không nỡ chém giết ông ta, do dự một chút mới nói: “Được rồi, trước tiên kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản, đánh xong trở lại lãnh phạt.”

“Rõ!” Thị vệ tuân lệnh, kéo Tôn công công lên đi ra ngoài.

Bên này vừa kéo ra ngoài thì Mộ Dung Khanh đã tới.

“Từ đã, lui ra đi!” Mộ Dung Khanh nói.

“Rõ!” Thị vệ buông Tôn công công ra, thối lui hai bước.

Hoàng thái hậu sắc mặt tái xanh: “Ngay cả chính sự mà ngươi cũng mặc kệ sao? Ngươi tới đây làm cái gì? Có phải muốn cứu mạng tên nô tài kia đúng không? Nếu đúng vậy thì ngươi cứ việc mang hắn ta đi, dù sao bây giờ ngươi cũng có tiền đồ rồi, trong mắt không có ai gia, làm chuyện gì cũng không cần ai gia đồng ý nữa.”

Sao bà ta lại có thể không biết, xuyên tạc ý chỉ là ý của hắn, nếu không có cho Tôn công công lá gan to bằng vạc nước thì ông ta cũng không dám.

Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nhìn Quý thái phi một cái: “Quý thái phi xuất cung đi thôi, bản vương có việc muốn nói cùng mẫu hậu.”

Quý thái phi ngồi bất động, nhàn nhạt đáp lại: “Vương gia có việc gì thì cứ nói, nếu Vương gia đã gọi ai gia một tiếng Quý thái phi, như vậy chuyện hậu cung ai gia cũng có thể hỏi đến và cũng có thể biết đến.”

Mộ Dung Khanh nói: “Chuyện hậu cung có thể hỏi đến nhưng chuyện bản vương muốn nói cùng mẫu hậu lại là lời nói giữa mẹ con với nhau, Quý thái phi không tiện ở đây.”

Quý thái phi bỗng nhiên đứng dậy, đáy mắt hiện lên tức giận: “Mộ Dung Khanh, ngươi đủ rồi!”

Mẹ con? Chẳng lẽ bọn họ không phải mẹ con sao? Hắn biết là ai sinh ra hắn không?

Hoàng thái hậu thấy mẹ con hai người chuẩn bị khai hỏa, cũng tạm thời thu liễm nộ khí lại, nói với Quý thái phi: “Muội đi về trước đi, ngày mai lại đến.”

Quý thái phi đưa tay sửa sang lại búi tóc, thu lại lửa giận ở đáy mắt, thay vào đó là sự lạnh nhạt vốn có: “Nếu như vậy thì không trở ngại mẹ con Vương gia nói chuyện nữa!”

Nói xong, lạnh lùng quay người mà đi.

Lúc này vẻ mặt Mộ Dung Khanh mới hòa hoãn, ngồi xuống bên cạnh Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu dịch sang một chút thì hắn lại chuyển tới một chút, cũng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào bà ta như vậy.

“Được rồi, dịch ra một chút đi, toàn thân ai gia đều là lửa nóng rồi.” Hoàng thái hậu cả giận nói.

Mộ Dung Khanh đứng dậy rót một chén nước: “Nào, hạ hỏa.”

“Một chén nước mà đã muốn ai gia hạ hỏa? Ngươi thật sự nghĩ là ai gia dễ lừa gạt đúng không? A Khanh, ngươi đừng tưởng cười đùa tí tửng là xong chuyện, ai gia rất tức giận, ngươi bảo ai gia phải đối mặt với Lương Thụ Lâm như thế nào đây, đứa nhỏ này, cực kì thành thật…”

“Thành thật?” Mộ Dung Khanh cười lạnh cắt ngang lời bà ta: “Mẫu hậu, hắn không hề thành thật chút nào.”

Hoàng thái hậu khẽ giật mình: “Nói thế nào? Hẳn là có nội tình khác?”

Mộ Dung Khanh nhìn bà ta: “Không tức giận nữa à?”

“Tức giận thì vẫn tức giận nhưng ai gia cũng muốn nghe lý do của ngươi, cho dù là ngươi nói ra để dỗ dành ai gia.” Hoàng thái hậu thở dài, thật sự là kiếp trước nợ hắn mà nên kiếp này tên chó chết này mới đến đòi nợ.

Mộ Dung Khanh lại cười nói: “Cho ngài gặp một người, sau khi gặp rồi mà ngài còn tức giận thì cái đầu này của nhi thần cũng lấy xuống cho ngài luôn.”

“Cút đi!” Hoàng thái hậu đạp hắn một cước: “Gặp ai?”

Mộ Dung Khanh cất giọng nói: “Vào đi.”

Chỉ thấy một bóng người lắc lư đi vào cửa điện, Thương Mai nhanh chân tiến đến.

Hoàng thái hậu khẽ nói: “Nghĩ gì vậy? Để nàng dâu của ngươi đến là ai gia sẽ không tức giận nữa à?”

Thương Mai cười nói: “Đương nhiên là con không có mặt mũi lớn như vậy không phải đâu, còn có một người ở phía sau kia à?”

Hoàng thái hậu chăm chú nhìn sang, quả thật ở sau lưng cô còn có một người đi theo nữa, người kia đội mũ che màu vàng che đi diện mạo, sau khi nàng ta đi vào Thương Mai lập tức khép cửa lại.

“Đây là cô nương nhà ai vậy?” Hoàng thái hậu thấy nàng ta đã đi vào điện rồi những vẫn không cởi áo choàng xuống, liền có mấy phần không vui.