Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 389




Lương Thái phó vừa dứt lời, các đại thần thân thích đều khiếp sợ.

Bảo An Vương hỏi: “Lương Thái phó, nếu không có bằng chứng cụ thể, thì ngươi đang phạm phải tội lớn, là vu khống Hoàng hậu đấy.”

Lương Thái phó từ tốn bước ra khỏi hàng, nhìn Hoàng hậu đau xót, rồi quay đầu nhìn các đại thần thân thích, ánh mắt hiện lên vẻ đau buồn khôn xiết: “ôm nay bản quan mới biết được chuyện này, nhưng Thái tử đã cầu xin bản quan, nói rằng ngài ấy sẽ gánh tội thay cho Hoàng hậu, nên không cho phép bản quan tiết lộ chuyện này, mắt thấy Thái tử hiếu thuận như thế nhưng lại bị mọi người chỉ trích, bản quan lòng đau như cắt, thật ra mọi chuyện đều do Hoàng hậu đứng sau giật dây, bà ta không biết Vương Ý Nhi là Quận chúa Lương Quốc, mà chỉ nghĩ răng nàng ta là dân nữ Đại Chu, vì không muốn cho Lương Vương cưới nàng ta, bà ta đã xúi giục Thái tử bắt nàng ta, Thái tử sợ tổn thương đến tình cảm huynh đệ, lại không dám chống lại mệnh lệnh của mẫu hậu, nên lén lút sai người đi thông báo cho bản quan để nghĩ cách, sau khi bản quan biết được đã âm thầm sai người đi thông báo cho Vương Phi để giải cứu Vương Ý Nhi, mọi người cứ nghĩ kỹ lại thì biết, nếu Thái tử thật sự muốn giết Vương Ý Nhị, thì đã xuống tay ở trên đường rồi, hà cớ gì phải đưa nàng ta tới hoàng tự? Vì ngài ấy biết tăng nhân trong hoàng tự từ bị, chắc chăn sẽ nghĩ mọi cách để ngăn cản, nên mới kéo dài tới khi Vương phi tới cứu. Còn chuyện sừng huyết linh dương, thì Thái tử thật sự không biết, là do Trương Toàn Long được Hoàng hậu sai bảo gây ra, sau khi làm xong, Trương Toàn Long mới thông báo chuyện này cho Thái tử, Thái tử liên sai người đi thông báo cho bản quan ngay, đúng lúc đó, Vương gia triệu tập các vị đại thần thân thích để mở nghị đình, Thái tử biết rõ Vương gia muốn điều tra hai chuyện này, nên khóc lóc quỳ xuống câu xin bản quan, dù thế nào cũng không được nói ra sự thật, không được để Hoàng hậu xích mích với Vương, cũng không được để danh dự của Hoàng hậu bị hủy hoại, Thái tử hiếu thuận như thế đã khiến bản quan rất tức giận, cũng rất đau lòng, nhưng Thái tử nói, Huệ Đế từng dạy bảo hậu thế rằng, lấy nhân hiếu để trị quốc, ngài ấy làm vậy cũng chỉ nghe theo tinh thần của Huệ Đế, nên bản quan buộc phải đồng ý với Thái tử, mà che giấu chuyện này.”

Thôi đại nhân hỏi: “Nếu Thái phó đã đồng ý với Thái tử là che giấu chuyện này, vậy tại sao giờ Thái phó lại nói ra? Hơn nữa, lúc nãy Thái tử còn nghiến răng nghiến lợi với lời tố cáo của Lương Vương điện hạ, dáng vẻ như rất căm hận Lương Vương, chứ không giống như đang giả vờ. Còn nữa, tại sao Hoàng hậu lại lấy trộm sừng huyết linh dương? Hoàng hậu không có quan hệ gì với Trưởng Công chúa, bà ấy cần gì phải làm thế?”

“Là vì quyên lực, Trấn Quốc Đại Công chúa ngang hàng với Hoàng hậu, hơn nữa vai vế cũng cao hơn bà ta, nên bà ta không muốn Đại Công chúa sống sót.”

Mặt Hoàng hậu rất tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn kiêu ngạo khi nghe thấy những lời này, như thể chuyện này không liên quan đến mình.

Giờ không ai biết giờ đáy lòng bà đang chịu đựng sự phẫn nộ và đau đớn thế nào, cũng không ai biết bà tuyệt vọng và bất lực thế nào.

Bởi vì, bà không thể phản bác lại lời nói của phụ thân mình.

Chỉ cần bà phản bác, Thái tử sẽ bị phế truất, như vậy, dù bà giữ được ngôi vị Hoàng hậu này, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, chỉ cần bảo vệ được Thái tử, cho dù giờ bà bị phế truất, thì sau này vẫn có thể leo lên lại.

Bảo Thân Vương nhìn Thái tử: “Thái tử điện hạ, những gì Thái phó nói là thật ư?”

Thái tử vốn tưởng rằng mình sẽ bị phế truất, nhưng không ngờ Thái phó lại giữ lại chiêu này, hắn luôn lắng nghe những lời Thái phó nói, rôi từ từ nhập vào nhân vật, nghe Bảo Thân Vương hỏi thế thì nhất thời khóc lớn: “Ngoại công, sao người lại nói ra chứ? Người định hại bản cung khóc rất đau lòng, nước mắt nước mũi đều chảy ra, đau khổ tột cùng, hắn khóc là vì tử, lúc nãy hắn thật sự sợ đến mức hồn bay phách tán.

Bảo An Vương nhìn Hoàng hậu: “Hoàng hậu có muốn nói gì không?”

Hoàng hậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Thái phó bằng ánh mắt thù hận, Thái phó cũng đang nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Hoàng hậu cười khẩy: “Phụ thân, không ngờ người lại bán đứng bản cung, thằng ngốc đó đã tình nguyện gánh tội thay bản cung rồi, sao người còn nhiều nhi của ngươi không?”

Thái phó trâm giọng nói: “Hoàng hậu, thần không thể trơ mắt đứng nhìn Thái tử bị người kéo vào vũng bùn, mặc dù Thái tử bất tài, nhưng bản tính cũng không xấu, bằng không hôm đó Hoàng thượng đã không lập ngài ấy làm Thái tử nhanh như thế, người không được phép bôi nhọ sự anh minh của Hoàng thượng.”

Ông biết bá quan sẽ nghi ngờ những gì ông nói, bởi vì lúc giờ ông phải cố ý nhắc nhở mọi người rằng, Thái tử mà bọn họ đang hoài nghi, là do Hoàng thượng đích thân sắc lập, là người được Hoàng thượng tuyển chọn, nếu hắn không có đức hạnh, thì tại sao Hoàng thượng lại chọn hắn làm Thái tử?

Quả nhiên, ông vừa dứt lời, Bảo An Vương không còn cố chấp vấn đề này nữa, mà nhìn Hoàng thái hậu: “Thái hậu nương nương, chuyện hậu cung vẫn không nên nhúng tay vào.”

Hoàng thái hậu nhìn Hoàng hậu, rồi lại nhìn Thái tử, trong lòng bà hiểu rất rõ, ai đã làm mấy chuyện này.

Trên mặt Hoàng hậu vẫn kiêu ngạo, duy trì dáng vẻ tôn nghiêm mà bậc mẫu hậu nên có.

Hoàng thái hậu khẽ lắc đầu hỏi: “Hoàng hậu, ngươi có nhận tội không?”

Hoàng hậu nhìn Thái tử, hắn cũng đang nhìn bà lo lắng, đáy mắt tràn ngập sự khẩn câu.

Cả người Hoàng hậu ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp nói: “Không sai, mọi chuyện đều do bản cung gây ra.”

Hoàng thái hậu trâm giọng nói: “Nếu ngươi thừa nhận, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả mà mình đã gây ra.”

Rất ít người hiểu được hàm ý trong câu này của Hoàng thái hậu, bà đang muốn nói nếu Hoàng hậu lựa chọn nhận tội thay Thái tử, vậy thì bà ta sẽ phải gánh chịu hậu quả của việc nhận tội thay, chứ không chỉ là những lời tố cáo.

Hoàng hậu khổ sở cười găn: “Thần thiếp biết.”

Hoàng thái nhìn mọi người: “Ai gia sẽ cùng Nhiếp Chính Vương bàn bạc một lát, về việc xử phạt tội một cơ hội, bởi vì đứng trên lập trường của bà, bà luôn cho rằng việc phế hậu cũng nghiêm trọng như việc phế Thái tử, phế hậu sẽ làm hậu cung loạn lạc, mà hậu cung loạn lạc thì rất nhiều vấn đề cũng sẽ loạn theo, bà thật sự không có tâm trí để đi quản lý toàn bộ hậu cung.

Sau khi nghị đình, Hoàng thái hậu gọi Mộ Dung Khanh, Bảo An Vương, Việt Đông Vương giờ, cuối cùng, Hoàng thái hậu hạ ý chỉ phế hậu, Hoàng hậu giáng xuống làm Lương tần, trong vòng ba ngày phải dọn ra khỏi Tĩnh Ninh Cung, rôi chuyển tới Thư Tâm Cung.

Hoàng hậu nghe Tôn công công đọc ý chỉ xong, thì ngồi xụi lơ dưới sàn, vẻ mặt đầy bi thương.

Thái tử kiềm nén nỗi đau đi tới dìu bà dậy, rôi quỳ xuống khóc lớn trước mặt các đại thần: “Mẫu hậu, nhi thần nghe chứ?”

Cả người Hoàng hậu khẽ run lên, nhìn chằm chằm Thái tử, ánh mắt sắc bén như dao.

Sau khi hạ ý chỉ phế hậu, Hoàng thái hậu cũng chỉ giữ lại một mình Mộ Dung Khanh.

“Hôm nay ngươi muốn phế hậu đúng không? Ai gia đã đoán tâm tư của ngươi rồi” Hoàng thái hậu liền hỏi thẳng.

Mộ Dung Khanh cũng thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, hôm nay nhi thần làm vậy là muốn phế hậu”

“Ngươi không nàng ta tự chui đầu vào rọ, chắc chắn Lương Thái phó sẽ không cho ngươi phế Thái tử, nên cuối cùng nhất định bọn họ sẽ tự tương tàn lẫn nhau, A Khanh, thủ đoạn này của ngươi thật cao siêu, nhưng, ngươi bảo ai gia phải làm sao đây? Ai gia thật sự không thể quản nổi hậu cung này, ai gia chỉ có lực bất tòng tâm.”

Hoàng thái hậu khẽ thở dài.

Mộ Dung Khanh nói: kỷ bất công, nên chúng ta không thể để cho bà ta cứ mãi độc chiếm ngôi trên cao được, bằng không vòng xoáy sẽ ngày càng lớn, lần này nhà họ Lương bị đả kích phế hậu, chí ít sẽ an phận được một khoảng thời gian.”

Hoàng thái hậu gật đầu nói: “Ai gia hiểu cách làm này của ngươi, ngươi xem thử, trong số những phi tử trong hậu cung, ai có thể giúp ai gia một tay đây?”