Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 378: Sừng huyết linh dương biến mất rồi




Mọi việc đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, cuối cùng thì đám mây mù cũng đã tan biến trong lòng mọi người.

Sau khi Lưu Nguyệt ra, Thương Mai hỏi: “Vậy có phải có thể đưa sừng huyết linh dương cho chúng ta rồi không?”

Lưu Nguyệt ngượng nghịu nói: “Có phải của ta đâu, ngươi đi mà hỏi hắn, năm đó là ta trộm của hắn.”

“Thừa nhận là tốt rồi.” Tống Đoan Dương lườm bà ta, năm đó sau khi xong chuyện, bà ta đã trộm sừng huyết linh dương rồi chạy mất.

Thương Mai nhìn Tống Đoan Dương: “Điện hạ, vậy ta chỉ có thể hỏi người rồi.”

Tống Đoan Dương nhìn Lưu Nguyệt: “Đưa cho nàng ấy đi, tình hình của Tráng Tráng đang rất tệ, cần có sừng huyết linh dương để cứu mạng.”

Lưu Nguyệt nói: “Ở quán trọ, ai đi lấy với ta?”

“Tiêu Thác!” Thương Mai gọi.

“Đến đây!” Tiêu Thác đi tới: “Có.”

“Ngươi đi lấy sừng huyết linh dương với Lưu Nguyệt đi, Tô Thanh đến Thính Vũ Hiên đón Hạ Lâm, ta đợi tình hình Lương Vương ổn định một chút rồi qua.” Thương Mai nói.

“Vâng!” Hai người cùng đi ra ngoài, phân công công việc.

Tống Đoan Dương không đi theo, hắn nhìn Công Tôn Yến, lạnh lùng giao việc: “Ngươi về trạm dịch trước đi, không có mệnh lệch của bản cung thì không được rời khỏi trạm dịch.”

Vẻ mặt Công Tôn Yến ảm đạm: “Thần cáo lui!”

Công Tôn Yến được hai thị vệ đưa đi, võ công Công Tôn Yến rất cao, là người duy nhất văn võ song toàn bên hắn, tình bạn gắn bó với hắn từ nhỏ lẽ ra phải là người hiểu rõ tấm lòng hắn nhất, nhưng y lại phản bội hắn.

Ý Nhi vẫn luôn trốn sau lưng Thương Mai len lén nhìn Tống Đoan Dương, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ.

Tống Đoan Dương mỉm cười gọi: “Lại đây nào.”

Ý Nhi bước tới, ấp úng nói: “Có ạ.”

Tống Đoan Dương nhìn nàng, trong lòng cũng có cảm giác kỳ lạ, đến giờ hắn vẫn chưa có con nối dõi, vì chuyện này mà đã bị phụ hoàng quở trách nhiều lần, là Thái tử thì phải có trách nhiệm sinh con nối dõi, nhưng may mà dù phụ hoàng trách mắng nhưng cũng không ép buộc hắn.

“Ý Nhi, con nói cho ta, mẹ con nói với con thế nào?” Tống Đoan Dương hỏi.

Ý Nhi nói: “Mẹ nói cha con chết rồi.”

“Chết rồi?” Sắc mặt Tống Đoan Dương hơi giận: “Nàng ấy nói chết như nào?”

“Bị chó cắn chết.” Ý Nhi thấy hắn không vui thì không dám nói dối: “Mẹ nói người giành ăn với chó nên bị chó cắn chết.”

Tống Đoan Dương nghiến răng: “Nàng ấy còn có mặt mũi mà nói.”

Ý Nhi an ủi: “Người đừng giận, mẹ nói khi người chết cũng đã ăn no rồi, coi như được làm ma no.”

“Không phải là giành ăn với chó sao? Làm sao mà no được?” Tống Đoan Dương không vui nói.

“Người cướp được rồi nhưng vẫn bị đánh bại.”

Thương Mai và Loan Loan ở bên cạnh nghe thấy mà cười lớn.

Mặt Tống Đoan Dương méo mó: “Khi về ta sẽ đánh bà ta một trận.”

Ý Nhi hơi ngơ ngác: “Thế rốt cuộc cuối cùng người sống sót kiểu gì vậy? Chó không cắn chết người ạ?”

Trước khi Tống Đoan Dương nổi điên, Thương Mai kéo Ý Nhi ra cười nói: “Ý Nhi, mẹ ngươi lừa ngươi đấy, cha ngươi không giành ăn với chó, cũng không bị chó cắn.”

Ý Nhi lắc đầu: “Không, mẹ không lừa ta đâu, hơn nữa chuyện này mẹ đã nói đi nói lại mấy lần liền, chắc chắn mẹ cũng cho rằng cha đã bị chó cắn chết rồi.”

“Bà ấy chỉ mong ta bị chó cắn chết.” Tống Đoan Dương cũng lười tức giận, tức rồi cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Ý Nhi nhìn ông ta rồi lại nhìn Thương Mai, cảm thấy khó mà hiểu được chuyện xảy ra năm đó.

Nói đến Lưu Nguyệt, lúc này bà ta và Tiêu Thác đã về đến nhà trọ, khi Lưu Nguyệt đẩy cửa ra thì phát hiện có điều gì đó không ổn.

Cánh cửa mở ra.

Bà ta đẩy cửa bước vào thì thấy trong phòng bừa bộn, túi của bà ta bị lục tung, quần áo bị vứt xuống đất, nàng vội chạy tới lật xem rồi kinh ngạc nói: “sừng huyết linh dương biến mất rồi.”

“Sao cơ?” Tiêu Thác sửng sốt, bước tới tìm cùng, quả nhiên không thấy đâu: “Có khi nào ngươi để ở nhà không?”

“Không thể nào, khi ra ngoài ta đã cất vào túi rồi.” Lưu Nguyệt trả lời.

“Rõ ràng đã có người tới, không lấy ngân bạc của ngươi mà là nhằm vào sừng huyết linh dương.” Tiêu Thác nói.

Hắn lao ra cửa ngay tức khắc, đúng lúc có tiểu nhị đi ngang, hắn kéo người nọ lại: “Hôm nay có ai từng đến chỗ này?”

Tiểu nhị bị vẻ mặt hung ác của hắn làm cho hoảng sợ, lắp bắp nói: “Không, không có ai.”

“Có trộm, chắc chắn có người đã tới đây.” Tiêu Thác đưa cậu ta vào phòng, tiểu nhị nhìn căn phòng bừa bộn cũng hết hồn: “Tiểu điếm chưa gặp chuyện mất trộm bao giờ, chuyện này là thế nào?”

“Ngươi mau đi hỏi người trong điếm xem có thấy ai tới đây không?” Tiêu Thác nói.

“Vâng, tiểu nhân đi ngay!” Ban ngày có kẻ trộm vào điếm, đây không phải chuyện nhỏ, tiểu nhị lập tức chạy xuống lầu.

Tiêu Thác kiểm tra khoá cửa, là khoá đồng rất chắc chắn, khoá đồng có dấu vết bị mở, vẫn còn để lại dây thép.

Có thể chắc chắn người này đến vì sừng huyết linh dương.

Một lúc sau Chưởng quỹ dẫn tiểu nhị lên, Chưởng quỹ nhận ra Tiêu Thác, vội chắp tay: “Thì ra là Tiêu tướng quân.”

“Chưởng quỹ, hôm nay có người lạ nào đến đây không?” Tiêu Thác hỏi.

Nhà trọ này có lầu một và lầu hai, sân trước lầu một là nơi ăn uống, sân sau là khu người ở, có ngăn cách, không phải người của nhà trọ thì không được vào, nếu muốn vào nhất định phải đăng ký.

Chưởng quỹ đáp: “Thưa Tiêu tướng quân, hôm nay không có ai vào khu phòng khách, hôm nay tại hạ vẫn luôn ở quầy, nếu có người vào chắc chắn sẽ biết.”

Tiêu Thác nhìn xung quanh, lầu hai chỉ có một lối đi, nói cách khác chỉ có một cửa để vào, cửa sổ hướng ra đường nhưng đã bị chặn kín, không thể vào từ cửa sổ.

Hơn nữa khoá cửa có dấu vết bị cạy, có thể khẳng định người đó vào từ cửa.

“Không, chắc chắn có người tới.” Tiêu Thác khẳng định: “Các ngươi nhìn khoá cửa xem, khoá cửa đã bị cạy.”

Chưởng quỹ lại gần xem xét, quả nhiên thấy lỗ khoá có dấu vết ma sát, còn để lại dây thép, mặt hắn biến sắc: “Có kẻ trộm vào?”

Chưởng quỹ lập tức gọi tất cả tiểu nhị để hỏi, nhưng tiểu nhị trong điếm đều nói nói không thấy có người lạ vào, những người đi qua đều là khách trọ ở đây.

Tiêu Thác suy nghĩ một lúc: “Ngươi cho ta xem danh sách khách trọ đi.”

Chưởng quỹ hơi khó xử: “Như vậy không hay lắm?”

“Vì sao không được xem?” Tiêu Thác đột nhiên nhướn mày: “Chẳng lẽ ngươi chột dạ?”

“Không, không phải, chúng tôi không thể tuỳ tiện tiết lộ danh sách khách trọ, nếu tướng quân muốn xem thì phải báo quan trước, quan phủ mới có quyền xem thông tin danh sách.” Chưởng quỹ nói.

Tiêu Thác biết quy tắc là phải như vậy, liền nói: “Vậy còn không đi báo quan đi?”

Chưởng quỹ lệnh cho tiểu nhi lên quan phủ báo án, một lúc sau thì thấy bổ đầu dẫn hai quan viên tới.

Sau khi hỏi rõ tình hình, bổ đầu đưa phê văn của quan phủ ra: “Đưa danh sách cho Tiêu tướng quân đi.”

Chưởng quỹ lấy danh sách nhận phòng đưa cho Tiêu Thác và bổ đầu, hai người tỉ mỉ đối chiếu thì thấy sáng nay có hai người trả phòng, một người ở cạnh phòng Lưu Nguyệt, người này nhận phòng vào hôm qua, vừa mới trả phòng cách đây không lâu, người còn lại vừa vào đã trả phòng ngay, hai người đăng ký đều là người vùng khác.

“Hai người họ có xuất trình giấy tờ không?” Tiêu Thác hỏi.

Tất cả người từ vùng khác đến, ra vào thành đều phải xuất trình giấy tờ, thuê trọ cũng phải xuất trình.

“Có, đều xuất trình giấy tờ cả. Tiêu tướng quân xem, chúng tôi cũng đã ghi lại giấy tờ mà họ xuất trình.” Chưởng quỹ nói.