Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 363




Nhưng mà Lương Vương hăng hái đi đến, lại không thể nhìn thấy Ý Nhi, dựa theo địa chỉ mà hộ tào cung cấp, tìm đến nơi rồi lại không có ai ở nhà.

Thương Mai câm theo hai bình rượu ngon, trên cổ đeo hai trái dừa, trên trái dừa dán giấy đỏ, tung ta tung tăng tới lại bị nhốt bên ngoài, không biết là nên cười hay nên khóc.

Lương Vương rất nản lòng, chán nản nói: “Bọn họ rời khỏi kinh thành rồi sao? Chắc chắn là thế rồi, Ý Nhi chắc chắn không thể nào đối mặt với những chuyện đã xảy ra, bổn vương không nên chạy vào cung trước, phải nên tìm nàng trước mới đúng.’

Thương Mai nhìn hắn, an ủi: “Đừng lo, bọn họ sẽ về thôi.”

Nhưng trong lòng Thương Mai cũng có hơi lo lắng, tuy đã dặn dò bên phía cổng thành không cho phép bọn họ ra khỏi thành, nhưng Lưu Nguyệt không ra khỏi thành thì sẽ trốn trong thành, muốn tìm được cũng không dễ dàng gì.

Chỉ hy vọng nàng sẽ xuất hiện.

Hai người uể oải khó chịu quay về, Tiêu Thác thấy hai người câm đồ về hỏi: “Sao thế? Không cầu hôn được à?”

“Không có người ở đó.” Thương Mai đặt đồ đạc xuống.

Tiêu Thác nhìn hai trái dừa dán giấy đỏ, bật cười: “Nếu không có ở đây thì không cân cầu hôn nữa”

“Việt Đông Vương vẫn còn trong phòng Tráng Tráng sao?” Thương Mai hỏi.

“Đúng vậy, Vương gia cũng vào, hai người đều ở trong, lúc nãy vừa cãi nhau, thiếu chút nữa là đánh nhau rồi.” Tiêu Thác mặt như đưa đám nói.

“Tính tình của hai người họ chính là sao hỏa đụng trái đất, haizz, kệ bọn họ, ta xuống phòng bếp xem thử, làm chút gì đó cho họ ăn.” Thương Mai nói xong, lập tức dẫn Tiểu Khuyên và ma mà vào phòng bếp.

Tiêu Thác thấy Lương Vương ngồi trên ghế như mất hồn, suy nghĩ một lúc rồi qua đó hỏi: “Người thật sự rất muốn cưới Ý Nhi sao?”

Lương Vương ngược mắt nhìn hắn: “Ngươi còn không rõ à?”

“Nhưng mà thành thân có gì tốt chứ?” Tiêu Thác khó hiểu hỏi.

Lương Vương lạnh nhạt nói: “Bổn vương thích nàng, muốn ở cùng nàng, mỗi ngày đều muốn gặp nàng, tốt nhất là nàng đi hết cả đời này cũng ta, chỉ đơn giản thế thôi.”

Tiêu Thác nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu: “Nhưng mà thích một người thì cũng không nhất định phải thành thân mà?”

“Sao lại không thành  hỏi lại.

“Lâu thế này rồi vẫn không có ai cưới, không lẽ đột nhiên sẽ có người cưới sao?  trợn trắng mắt: “Ngươi nghĩ kiểu gì thế? Lúc trước Nhị Hoàng thúc cũng cho rằng chờ ông ấy xuất chinh quay về lại câu thân với Đan Thanh Huyện Chúa, không ngờ đến khi về chỉ có thể uống rượu mừng của bà, bỏ lỡ sẽ không còn nữa.”

Hắn dừng một lúc: “Thôi, bổn vương nói ngươi cũng không hiểu, ngươi là một khúc gỗ.”

Nói xong, hắn đứng dậy đi vào phòng trong.

Tiêu Thác ngồi suy nghĩ một  hắn đi ra ngoài.

Thương Mai và ma ma làm thức ăn khuya quay về, dặn Tiểu Khuyên: “Tiểu Khuyên, ngươi dọn dừa và rượu đi, ngày lại lại đi thêm lần nữa, cất cẩn thận vào, dừa khó mua lắm” Tối nay phải gõ cửa mấy cửa hàng mới mua được.

Tiểu Khuyên đáp lại rồi qua đó, quay đầu lại nói: “Không thấy đâu nữa, chắc Lương Vương điện hạ đã cất đi rồi.”

“Ừ, vậy là được.” Thương Mai  họ Trần.

Có một người đã đi qua đi lại trước cánh cửa tối đen của phủ nhà họ trần suốt mười lăm phút, trên cổ hẳn treo hai trái dừa, tay xách theo hai bình rượu, cũng không biết nên vào hay không nên vào.

Chân hắn vừa đạp lên thêm đá, lại do dự một lúc rồi rụt lại, xoay người đi được vài bước, lại quay đầu nhìn cánh cửa lớn tối đen, dừng lại nghĩ một lúc,  thở dài, xoay người đi mất.

Một nhóm người từ trên trời bay xuống như ma, bao vây hắn lại, cản đường đi của hắn.

Trần Thử vừa sốt ruột vừa tức giận, lúc nãy ngồi trên nóc nhà nhìn một lúc lâu, chờ hắn đi vào, không ngờ hắn lại không dám bước vào, cuối cùng còn quay đầu đi mất, đúng là tức chết mà.

“Không phải Tiêu hiên đệ đây sao? Nếu đã đến thì vào ngồi chơi chút  Thác chỉ là đột nhiên xúc động, sau đó suy nghĩ kỹ lại thì lập tức muốn chạy, không ngờ lại bị hai huynh đệ nhà họ Trần cản lại, không khỏi hơi hoảng hốt: “Ta, ta có chuyện quan trọng cân làm, không thể vào được.”

“Tới thì cứ tới, còn đem theo nhiêu đồ thế này, thật là ngại quá.” Trần Long kéo hắn vào, đồ đạc trên người cũng bị huynh đệ nhà họ Trần cướp sạch  chuyện quan trọng, anh của ta… không đúng, là ba của ta có chuyện, ta đi tìm đại phu.” Dưới tình hình nguy cấp, hắn liên lụy đến cả người nhà.

Nhưng mà sao hai huynh đệ nhà họ Trần chịu để hắn đi chứ? Lần này mà đi, chỉ sợ là Loan Loan sẽ mất mạng luôn.

Vào nhà rồi, Trần Long hô: “Nhanh lên, gọi tổ mẫu đến”

Tiêu Thác bị đè ngồi xuống ghế, sáu người bao vây hắn lại, hắn muốn đứng dậy sẽ bị người đè xuống, sốt  và Ý Nhi xúi giục, hắn không nên xúc động đến thế.

Haizz, lần này vào phủ nhà họ Trần  ra ngoài.

Từ đằng xa đã nghe được tiếng gậy đầu rồng của Trần thái quân, kèm theo giọng điệu thô bạo của bà: “Tốt nhất là có chuyện quan trọng gì, nếu không đang đêm đang hôm mà dám dựng đầu tổ mẫu của các ngươi khỏi giường thế này, chắc chắn sẽ đánh chết các ngươi…”

Sau khi bước vào chính sảnh, tiếng của bà cũng im bặt, đôi mắt sắc bén của bà chỉ cần lướt qua đã  hai bình rượu đặt trên bàn.

Gương mặt đầy tức giận của Trần thái quân lập tức trở nên hiền hòa dễ gần: “Ui, là cô gia đến à?”

Bà thẳng eo, hùng hồn mà quát lên: “Cô gia đến mà còn không biết nhanh chóng bưng trà rót nước? Cả đám đều không có mắt gì cả, đứng ở đây chờ chết à? Đi nhanh, đi nhanh lên.”

Người trong phủ lập tức bận rộn, cô gia mới? Đây chính là  mức lá câu trong sân rụng sạch rồi.

“Haizz!” lần này Tiêu Thác đau đầu rồi, hắn hối hận, hối hận thật, vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp nói gì lại bị đè xuống nữa.

Trần lão thái quân cười không khép miệng, nhìn chăm chăm Tiêu Thác, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi, tôi nay thật đúng là bất ngờ, bất ngờ thật đó, xem ra hôm đó đến Hầu phủ nói chuyện một lúc, thật sự  trong nhà đánh đúng không?

“Tổ phụ của ngươi nói với ngươi thế nào? Là tổ phụ của ngươi bảo ngươi đến sao?” Trần thái quân hỏi.

“Tổ phụ?” Tiêu Thác mờ mịt lắc đầu: “Không, tổ phụ bảo ta đến đây làm gì?”

Trần thái quân nghe vậy, vô cùng vui sướng: “Nói cách khác, là ngươi tự đến?”

Tiêu Thác thành thật nói: “Đúng vậy, ta tự đến.”

Hắn yếu ớt vươn tay, chỉ vào mấy trái dừa và rượu: “Mấy món  mấy món cô gia mang đến, nhanh lên!” Trần thái quân quát lên, ngắt lời Tiêu Thác.

Quản gia lập tức chạy lên lấy đô đi, tốc độ cực kỳ nhanh, cả đời này Tiêu Thác chưa bao giờ thấy.

Mắt hắn xoay mòng mòng, nhìn ánh mắt của mười hai vị tướng quân nhà họ Trần và Trần thái quân, giống như là muốn nuốt chứng hắn, hắn có xúc động muốn bỏ chạy.

Nhưng mà hắn cũng biết không thể  này mới đến? Phải đến sớm một chút, nha đầu Loan Loan chắc sẽ vui chết mất.” Trần Long đạp lên ghế Tiêu Thác, chống nửa người nói.

Trần Ngưu cũng nói: “Đúng vậy, vẫn chưa có ai đi gọi Loan Loan à? Đi nhanh lên!”

Tiêu Thác nóng nảy, đột nhiên đứng dậy: “Ta không đến đây để cầu hôn.”

Mười hai thanh đao sáng choang lập tức lóe lên, đồng loạt đặt lên cổ hắn, Tiêu Thác nuốt nước bọt:  gả cho ta hay không!”