Lão phu nhân lại không hề giành công, khiêm tốn nói: “Quý thái phi quá khen, chuyện này không phải công lao của bà già này, bà già này chỉ sai người đưa người bị bệnh dịch đến thôn Thạch Đầu mà thôi, thôn Thạch Đâu rất gần kinh thành, một khi ôn dịch bộc phát thì kinh thành sẽ không thể xem thường.”
Quý thái phi vui mừng gật đầu: “Làm khó ngươi rồi, ngươi lại có thể nghĩ ra được kế hoạch như vậy. Cứ tiếp tục như vậy thì dân chúng sẽ vì sợ hãi mà oán trách, nghi ngờ sự cầm quyền của triều đình, đồng thời cũng có thể khiến Hạ Thương Mai chết ở thôn Thạch Đầu. Kế sách một hòn đá ném hai con chim này thật cao minh, ngươi tìm thấy những người bệnh này ở đâu?”
“Bây giờ, đã đi bước đầu tiên, bước tiếp theo là làm sao an bài Hạ Thương Mai đến thôn Thạch Đầu.” Lão phu nhân nói, cố ý né tránh câu hỏi cuối của Quý thái phi.
Quý thái phi uống một ngụm trà, tỏ vẻ không biết, nhưng trong lòng thâm máng hồ ly già.
Bà ta nhếch môi: “Hôm nay, ai gia đã vào cung gặp Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu tự mình nhắc đến muốn Hạ Thương Mai đi vùng dịch, nhưng chỉ mới nghĩ mà thôi, bà ấy còn hy vọng Cục Huệ Dân và ngự y có thể nghĩ được cách.”
“Không ai có thể nghĩ được cách, một khi bị nhiễm bệnh cương thi này, chắc chắn chết.” Lão phu nhân đắc ý nở nụ cười.
“Đợi thêm mấy ngày nữa đi, đến lúc đó ai gia sẽ lại nói với bà ấy, một khi Hoàng thái hậu dao động thì ngươi hãy bảo thừa tướng hành động. Quý thái phi nói.
Tay lão phu nhân vân vê một chuỗi phật châu, niệm một câu: “A Di Đà Phật, tất cả nghe theo Quý thái phi.”
Quý thái phi vuốt ve cái chén, hờ hững liếc nhìn lão phu nhân: “Ngươi và ai gia đều có chung kẻ địch, trước tiên hãy tiêu diệt kẻ địch này đã, sau đó bàn chuyện hợp tác cũng không muộn. Nhưng nếu ngươi giúp ai gia, một khi lão Bát thành công, ai gia sẽ bảo đảm phủ thừa tướng các ngươi đời đời phú quý.’
“Bà già này thân thể tàn phế, tất cả nghe theo sự chỉ đạo của Quý thái phi.” Lão phu nhân rất khôn khéo, bà ta nói bà ta nghe lệnh Quý thái phi, nhưng không nói phủ thừa tướng.
Quý thái phi giống như nghe không hiểu, cười nói: “Lão phu nhân quả nhiên người chân thật nói chuyện thẳng thắn, ai gia rất thích.”
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ đắc ý của Quý thái phi, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ, có lẽ, hợp tác hai người có thể không chỉ quay quanh Hạ Thương Mai.
Bây giờ Hạ Oanh Nhiễm đã bị Thái tử ghét bỏ, lão thái hậu cũng chân chừ không ra lệnh, nếu Thái tử là người không đáng tin, còn không bằng đặt hy vọng vào Nam Hoài Vương.
Có mẫu thân như Quý thái phi, chắc chắn cơ hội thành công của Nam Hoài Vương không thua kém Thái tử. Hơn nữa, thật ra Hoàng thái hậu vẫn luôn bất mãn đối với Thái tử, lại vẫn luôn nhớ tình chị em với Quý thái phi, nói ra, đi theo Quý thái phi có lợi với phủ thừa tướng.
Nhưng, bây giờ vẫn chưa thể nóng vội, cứ chờ xem đã, xem Hoàng thái hậu có thể hạ chỉ hay không.
Lão phu nhân đi trước, nhưng Quý thái phi không vội rời đi.
Gia thần A Phúc nói: “Quý thái phi, lão phu nhân của phủ thừa tướng rất giảo hoạt, vẫn phải cẩn thận một chút.”
Quý thái phi thản nhiên nói: “Mọi hỗn loạn của thiên hạ đều vì lợi ích, chỉ cần một người có lòng tham thì nhất định có thể lợi dụng.”
“Nhưng mà bà ta đã một lòng với thái phó, bây giờ hợp tác với người cũng chỉ vì đối phó Hạ Thương Mai, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, đề phòng bà ta một chút cũng không thừa.”
Quý thái phi nhìn hắn một cái: “Ngươi ấy, không hiểu thấu mọi việc như Tư Trúc, trước kia, nếu Tư Trúc ở đây sẽ không nói như vậy.
Ngươi còn chưa nhìn rõ sao? Hoàng thái hậu căn bản không thích Hạ Oanh Nhiễm, cũng nhìn ra Hoàng hậu muốn lôi kéo Hạ Hòe Quân, nên chần chừ không đồng ý mối hôn sự này. Dù hôn sự là do Hoàng hậu định ra, nhưng thời gian thành thân chưa định, mối hôn sự này không thành, một khi không thành, Hạ Hòe Quân và thái phó nhất định bất hoà. Ông ta tiếp xúc thái phó thời gian dài như vậy, chắc chắn biết được rất nhiều chuyện của bên đó, một khi đi theo ai gia, có lợi cho ai gia cỡ nào, ngươi nghĩ mãi mà không rõ sao?”
A Phúc nịnh bợ: “Là nô tài ngu dốt, không nghĩ được đến mức này, nô tài thực sự không thông minh như Tư Trúc.”
Quý thái phi thở dài thườn thượt: “Tư Trúc là người thông minh, nhưng lại không một lòng với ai gia. Nàng theo ai gia nhiêu năm như vậy, cũng hiểu suy nghĩ của ai gia, nhưng cuối cùng lại lựa chọn phản bội ai gia, thông minh có làm được gì? Người thông minh bên ai gia rất nhiều, ai gia cần sự trung thành này của ngươi.”
“Nô tài mãi mãi trung thành với Thái phi.” A Phúc thê nói.
Quý thái phi chậm rãi uống một ngụm trà, ánh mắt lóe lên: “Bên cạnh ai gia chỉ cần người trung thành, một khi hài lòng thì sẽ rơi vào kết cục như Tư Trúc.”
A Phúc nhớ tới cái chết thảm của Tư Trúc, trong lòng run lên, nhưng lại cười trên nỗi đau của người khác, nàng là gieo gió gặt bão, không biết thân biết phận, tưởng theo vương gia tốt, lại tưởng Quý thái phi không nỡ giết nàng.
“Ngươi cười cái gì?” Quý thái phi bỗng lạnh lùng hỏi.
A Phúc giật nảy mình, vội vàng thu lại nụ cười: “Nô tài chỉ nhớ tới một số chuyện khi Tư Trúc cô cô còn sống, nên mới cười, xin Quý thái phi thứ tội.”
Hãn biết dù Quý thái phi đã xử tử Tư Trúc, nhưng lại không chấp nhận người khác nói xấu nàng, càng sẽ không cho phép người khác cười trên nỗi đau người khác đối với nàng, nên hẳn vội vàng giải thích.
Quý thái phi lạnh lùng thốt: “A Phúc, ngươi hãy làm tốt việc của ngươi đi, vô dụng, nghĩ đến cũng vô dụng.”
A Phúc trong lòng run lên: “Rõ!”
Hắn cảm thấy rất không cam lòng, hắn hiểu ý của Quý thái phi, hắn không thể so được với Tư Trúc.
Nhưng dựa vào cái gì? Tư Trúc đã phản bội Quý thái phi, tại sao Quý thái phi còn nghĩ nàng tốt?
Nếu còn nhớ đến những điều tốt của nàng, tại sao lại phải giết nàng?
Mà sau khi trở về, lão phu nhân đã nói chuyện cặn kẽ với Hạ thừa tướng.
“Phía Quý thái phi là một đường ra rất tốt, nhưng chúng ta đã bỏ ra quá nhiều công sức với Thái tử, nếu lúc này thay đổi đi theo Quý thái phi, không có lời.” Rõ ràng, Hạ thừa tướng không tán đồng lắm.
Lão phu nhân nói: “Không phải bảo ngươi bây giờ lập tức đi theo nàng, mà bảo ngươi xem mà chuẩn bị một chút, tạm thời không nên đắc tội bên nào. Dù sao, hiện mục đích hai phe không giống nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, phía thái phó muốn làm nhiễu loạn lòng dân, Quý thái phi muốn giết Hạ Thương Mai, đây cũng là mục đích của chúng ta, ít nhất, bây giờ chúng ta làm chuyện này, hai bên đều không đắc tội.”
Hạ thừa tướng ừ một tiếng: “Trước hãy nhìn xem đã, ít nhất, nếu như Hạ Oanh Nhiễm có thể gả cho Thái tử, vậy con chính là quốc trượng, còn kiêm nhiệm thừa tướng, vượt qua quyền uy của thái phó rồi.”
“Không thể nghĩ như vậy, trước nay quốc trượng chỉ là hư danh, chúng ta không muốn loại hư danh vớ vẩn, không có thực quyền này, tất cả đều là giả. Bây giờ, vị trí thừa tướng của người gần như bị Nhiếp Chính Vương lấn át, bằng không cũng không đi đến tình trạng hôm nay. Con trai, ngươi nhớ kỹ, bây giờ nhà họ Hạ chúng ta không có người, lực lượng không đủ, cần phải dựa vào gốc cây to mới có thể đứng vững. Nhiếp Chính Vương và quý thái phi nói cho cùng vẫn là mẹ con, nên hắn sẽ kiêng dè Quý thái phi một chút, nên sẽ không đuổi cùng giết tận, nên nếu đi theo Quý thái phi, tình cảnh của chúng ta sẽ tốt hơn theo thái phó một chút.”
Thấy mẫu thân đã gợi ý như vậy, Hạ thừa tướng cũng nói: “Được, con trai sẽ thận trọng suy tính một chút.”
“Quan trọng nhất.” Lão phu nhân thản nhiên nói: “Chúng ta không cần tiếp tục dựa vào người ngoài như Hạ Oanh Nhiễm nữa, ngươi chịu được sự nhục nhã này, đồng thời cũng nhục nhã bà già này.”
Nghe vậy, Hạ thừa tướng nắm chặt hai nắm đấm, không sai, chuyện này đúng là sự sỉ nhục với ông ta.