Cái chết của Lam Ngọc nhìn như không khơi dậy bất kỳ tia lửa nào, nhưng mối hận thù mà bà ta gây ra lại khiến cả hai bên đều không thể buông xuống.
Thương Mai cảm thấy Quế Viên không thể ở lại Tướng phủ, cho nên khi đến Lương vương phủ, cô đã hỏi Lương Vương có thể nhận Quế Viên không.
Lương Vương lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự muốn hắn có tương lai thì nên đi tìm Hoàng thúc cho hắn vào quân doanh để huấn luyện.”
“Quân doanh?” Thật ra Thương Mai cũng có ý định này, nhưng cô sợ Quế Viên không thích ứng được với cuộc sống trong quân doanh.
“Đúng thế.” Lương Vương trả lời.
Thương Mai gật đầu: “Ta phải hỏi hắn đã.”
Lương Vương nhìn cô một cách quái lạ: “Hắn là hạ nhân của ngươi, vì sao ngươi phải hỏi hắn? Cứ sắp xếp luôn, ngươi cũng chỉ muốn tốt cho hắn”
Thương Mai nhìn Lương Vương: “Hắn là hạ nhân của ta nhưng cũng là một cá thể độc lập. Hắn có suy nghĩ riêng và có việc muốn làm, nếu hắn không muốn gia nhập quân đội, ta ép hắn đi thì hắn cũng không thể sống hạnh phúc.”
Lương Vương giật mình nhìn cô: “Cá thể độc lập?”
“Không phải sao? Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, có việc mình muốn làm, trước kia hắn không làm được vì đã bán thân cho Tướng phủ, nhưng bây giờ hắn tự do rồi, hắn có thể sống cuộc sống mình theo đuổi.”
Lương Vương lặp lại ý trong lời cô nói: “Cuộc sống mình theo đuổi.”
“Vương gia có theo đuổi điều gì không?” Thương Mai đặt túi châm xuống rồi hỏi.
Lương Vương lắc đầu: “Không có.”
“Không có? Ai cũng đều có cả.”
“Vậy cuộc sống ngươi theo đuổi là gì?” Lương Vương hỏi cô.
“Giết hết những người từng làm hại ta, sau đó sống bên người ta thích cả đời.” Thương Mai nói ngắn gọn.
Lương Vương bật cười: “Ngươi thật không biết xấu hổ.”
Thương Mai lại rất nghiêm túc: “Ta nghĩ đó là chuyện rất bình thường mà? Người hại ta không muốn cho ta một con đường sống, cho nên ta giết họ có gì sai không? Còn người ta thích, ta muốn được sống cùng người đó cả đời, cũng không sai phải không?”
Lương Vương ngôi dậy, cũng trở nên nghiêm túc. Đúng thế, sao hắn lại cảm thấy Hạ Thương Mai nói vậy là không biết xấu hổ chứ? Trong lòng cô có thể nghĩ như vậy, mà cô hoàn toàn có quyền làm điều đó.
Thương Mai nói tiếp: “Người làm hại mình hắn là buông tha mới gọi là rộng lượng phải không? Còn người mình thích, chỉ có thể nhìn từ xa mới gọi là an toàn? An toàn con khỉ, đó là hèn nhát.”
Lương Vương nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ kích động, câm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết: “Bản vương có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lòng Thương Mai “lộp bộp”, ấp úng rút tay về: vương gia, ta đã nói rồi… thật ra chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Lương Vương “xuỳ” một tiếng: “Cất cái vẻ mặt xấu hổ của ngươi đi, bản vương không thèm đếm xỉa đến ngươi. Bản vương hỏi ngươi, lúc trước mẫu hậu nói với bản vương ngươi có thể chữa chỗ đó cho bản vương, có đúng không?”
Thương Mai hơi giật mình, chuyện này Hoàng hậu đã nói rõ với hắn như vậy rồi sao?
Nhưng trước kia hắn vẫn luôn giống như không biết chuyện khiến cô cũng không biết phải nói thế nào, chỉ nghĩ chữa lành vết thương ở chân cho hắn trước sau đó sẽ hướng hắn làm những điều trị khác.
“Trước kia Vương gia còn không tin ta sẽ chữa chân cho người.” Thương Mai nói, cô không dám thừa nhận ngay, vì dù sao chuyện này rất mẫn cảm, cũng không biết Hoàng hậu nương nương nói với hắn thế nào. Theo kế hoạch thì cô sẽ chữa chân cho hắn trước để có được sự đồng ý của hắn rồi mới nêu ra.
“Chân ta đã có rất nhiều người chữa rồi nhưng đều vô ích, nhưng chỗ đó thì chưa ai chữa cả.” Lương Vương nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới hỏi: “Ngươi có thể chữa được không?”
Thương Mai ấp úng: “Thật ra ta cũng không biết tình huống của Vương gia nghiêm trọng thế nào.”
“Ngươi có thể kiểm tra xem!” Lương Vương hùng hồn nói.
Thương Mai “ặc” một tiếng: “Nói thì là vậy nhưng…”
“Không phải ngươi là đại phu sao?” Lương Vương xoay vai cô lại rồi nhìn cô nghiêm túc: “Nghe này, chính ngươi là người đã cổ vũ bản vương có dũng khí theo đuổi cuộc sống của mình, ngươi không thể mặc kệ.”
“Vừa nãy ta chỉ thuận miệng nói vài câu thôi mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy ư? Ta chỉ là một đại phu.” Thương Mai cảm thấy thật ra hắn luôn nghĩ như vậy, chỉ là đợi người khác nói ra hắn sẽ thuyết phục bản thân thêm.
“Vậy có phải mẫu hậu bảo ngươi chữa chỗ đó cho bản vương không?” Lương Vương nhìn cô chằm chằm, hỏi.
Thương Mai gật đầu: “Đúng là đã nói như thế.”
Lương Vương buông cô ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng cười một tiếng: “Quả nhiên là vậy!”
Thương Mai giật mình: “Vương gia có ý gì?”
Lương Vương đứng dậy, giọng điệu lãnh đạm: “Ngươi có thể đi rồi, sau này không cần tới nữa”
Thương Mai không đoán ra được, vừa nãy hắn vẫn còn nhiệt tình, sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt rồi?
Lương Vương lạnh lùng nói: “Đi”
Thương Mai chỉ đành cầm hòm thuốc, nghi ngờ bước ra ngoài.
Lương Vương tức giận một cách khó hiểu, cô cũng không biết mình đã nói sai câu nào.
Khi đến cổng Lương vương phủ, Kim thị vệ bên cạnh Lương Vương đuổi theo, gọi Thương Mai lại: “Đại tiểu thư, Vương gia bảo thuộc hạ nói với người vài câu.”
“Ngươi nói đi!” Thương Mai trả lời.
Kim thị vệ nói: “Không phải Lương Vương nổi nóng với người đâu, cho nên người đừng để bụng. Hắn sẽ tự nói với Hoàng hậu nương nương sau này người không cân tới nữa, Hoàng hậu nương nương sẽ không trách người đâu.”
Thương Mai không hiểu hỏi: “Kim thị vệ, sao Vương gia lại giận đến thế?”
Kim thị vệ hạ giọng nói: “Có một số chuyện là bí mật giữa Vương gia và Hoàng hậu nương nương, hơn nữa Vương gia cũng từng nói không cho Hoàng hậu nương nương nói chuyện này với bất kỳ ai, cũng sẽ không tiếp nhận bất kỳ trị liệu nào.”
Thương Mai thở dài, xem ra sự nhiệt tình vừa nãy của Lương Vương chỉ để thăm dò cô.
“Chuyện này xin đại tiểu thư giữ bí mật.” Kim thị vệ nhờ vả.
Vẻ mặt Thương Mai hơi nặng nề: “Yên tâm đi, ta biết chừng mực, sẽ không nói cho ai đâu.”
“Thuộc hạ tiên đại tiểu thư” Kim thị vệ nói.
Sau khi lên xe, Thương Mai nhớ lại sự nhiệt tình trong mắt Lương Vương khi nãy, thật ra hắn có bị lời cô nói kích thích, nhưng hắn không dám thử vì chuyện này liên quan đến tự tôn của đàn ông.
Hắn cũng không dám ôm hy vọng, vì vết thương ở chân đã khiến hắn tuyệt vọng nhiều lần.
Thương Mai tâm sự nặng nề đến phủ Nhiếp Chính Vương.
Mặc dù Lương Vương tức giận nhưng đề nghị vừa rồi của hắn khiến cô phải nghiêm túc suy nghĩ. Nếu Quế Viên bằng lòng thì đến quân doanh huấn luyện cũng không phải là chuyện xấu. Đương nhiên, chuyện này phải được hai bên đồng ý, phải hỏi ý kiến Quế Viên và cũng phải hỏi ý kiến Mộ Dung Khanh.
Khi đến Nhiếp Chính Vương phủ, không ngờ Mộ Dung Khanh lại đang có khách.
Là một nam nhân cao lớn với nước da màu lúa mạch, khuôn mặt có phân giống Tiêu Thác, nhưng lạnh lùng hơn Tiêu Thác rất nhiều, lạnh đến mức khiến người khác không khỏi rùng mình.
Trên người y dày đặc sát khí, giống như hai tay đều nhuốm máu tanh, điêu này cũng giống như lần đầu cô gặp Mộ Dung Khanh. Nhưng Mộ Dung Khanh không lạnh lùng như vậy, hắn thường ung dung nhàn nhã nhưng lại ẩn chứa sát khí.
Y mặc bộ giáp vàng, phong trần mệt mỏi, dáng ngồi rất thẳng, đây là dáng ngồi của quân nhân, khi thấy cô tới, y hơi nhướn mày, trên mặt không có chút biểu cảm nào, như thể khuôn mặt y được tạc ra từ băng.
Trong đầu Thương Mai đột nhiên hiện ra một cái tên: “Đại tướng quân Tiêu Kiêu của vương triều Đại Chu!