Thương Mai vừa đi, Lam Ngọc cô cô lập tức đến.
Tiểu Khuyên thấy bà bước vào, trong lòng hơi hoảng, vội chạy lên đón: “Cô cô đến? Đại tiểu thư vừa mới đi ra ngoài.”
Lam Ngọc cô cô mỉm cười nói: “Ta nhìn thấy, không sao, ta đến đây không phải để tìm đại tiểu thư, ta tới tìm người và Quế Viên đi xử lý vài việc.
“Làm việc?” Tiểu Khuyên hơi giật mình, trong phủ có nhiều người như thế, sao lại cần người ở Hạ Chí Uyển đi làm việc chứ?
“Đúng vậy.” Lam Ngọc cô cô giống như đã nhìn ra được thắc mắc của Tiểu Khuyên, nói: “Vì hậu hoa viên đang xây dựng lại, đại tiểu thư lại nói muốn phá hành lang và núi giả đi, phần lớn người trong phủ đã đi giúp đỡ rồi, bên phía lão phu nhân thiếu người, nên mới bảo ngươi và Quế Viên đi mua vài món giúp.”
Tiểu Khuyên thấy bà ta mặt mày tươi cười, không hung dữ như ngày xưa, cũng thả lỏng cảnh giác, nàng nói: “Cô Cô chờ một lát, nô tỳ vào thông báo với Quế Viên.”
“Được, đi nhanh đi.” Lam Ngọc cô cô cười nói.
Tiểu Khuyên hành lễ đi vào. Nàng cũng còn đề phòng, dặn Đao Lão Đại: “Sau khi ta và Quế Viên đi rồi ngươi không được rời khỏi Hạ Chí Uyển, phải bảo vệ huyện chúa cho tốt có biết không?”
Quế Viên hỏi: “Tiểu Khuyên, ngươi cảm thấy bà ta muốn hại huyện chúa sao?”
Tiểu Khuyên lắc đầu: “Ta không biết, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.”
Đao Lão Đại vỗ ngực nói: “Các ngươi đi đi, ta sẽ bảo vệ huyện chúa thật tốt, bây giờ bà còn đang đọc sách trong thư phòng, ta lập tức ngồi trước cửa thư phòng, không ai được phép vào đó ”
Tiểu Khuyên cười nói: “Được, ta tin ngươi.”
Quế Viên cũng rất yên tâm về Đao Lão Đại, bởi vì từng thấy hắn ra tay rôi, nghe hắn nói như thế, lập tức nói với Tiểu Khuyên: “Chúng ta tranh thủ đi thôi, đúng rồi, mấy hôm trước huyện chúa nói muốn mua sách, chúng ta tiện đường mua về cho huyện chúa luôn.”
“Mua sách gì thế?” Tiểu Khuyên hỏi.
“Triệu luận(*)!” Quế Viên nói.
Triệu luận: một bộ sách do nhà sư viết ra về những lý luận và chuyện của phật giáo.
“Được, ta đi thôi.” Tiểu Khuyên dẫn theo Quế Viên đi ra ngoài, Lam Ngọc cô cô còn đang chờ, thấy hai người ra rồi, lập tức lấy một tờ danh sách từ trong túi ra, lại đưa cho họ thêm mấy lượng bạc: “Mua theo danh sách này, đi sớm về sớm, lão phu nhân còn đang chờ đó.”
Sau khi ra cửa, Tiểu Khuyên thắc mắc nói: “Đương quy, rượu vàng, rượu Thiệu Hưng, than bạc, không phải trong phủ đã có mấy thứ này rồi sao? Vì sao lại bảo chúng ta đi ra ngoài mua nữa? Trong kho vẫn còn đương quy và rượu vàng.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi về sớm, có lẽ đã xài hết rồi, rượu Thiệu Hưng, than bạc mua trên đương Kim Xương ở Tây Bắc, chúng ta đến đường Đông mua dược liệu rồi lại đến phố Kim Xương.” Trong lòng Quế Viên đã cảm nhận được có gì đó không ổn, vốn còn tưởng là trong danh sách này có rất nhiều thứ, nhưng lại chỉ có bốn thứ, hơn nữa số lượng cũng không quá nhiều, một vò rượu Thiệu Hưng, than bạc bình thường đều giao hàng đến tận cửa, vì sao lại muốn để hai người đi?
Phủ Lương Vương.
Thương Mai cất châm vào, nói với Lương Vương: “Điện hạ, ta sẽ kê cho người một ít đơn thuốc bổ cơ thế, sau đó chúng ta chính thức bước vào đợt trị liệu thứ hai.”
Lương Vương vẫn luôn rất qua loa với việc Thương Mai nói sẽ chưa trị chân cho hắn, hắn sẽ không để bản thân ôm bất cứ hi vọng gì.
“Ngươi cảm thấy bổn vương rất xấu sao?” Lương Vương hỏi Thương Mai.
“Nhìn gương mặt tuấn tú kia đi, đẹp biết bao!” Thương Mai cười nhạo.
“Nếu đẹp, vì sao còn phải trị chân chứ? Què chính là phong cách của bổn vương mà, không có phong cách này thì bổn vương không còn là bổn vương nữa”
Thương Mai biết hắn đang dùng mấy lời đùa giỡn để che dấu cảm giác không an toàn trong lòng, hắn ghét loại cảm giác ôm hy vọng rồi cuối cùng lại thất vọng.
Thương Mai nhún vai: “Thật ra ta cũng không tin rằng sẽ chữa được cho Vương gia, chỉ là ta vừa mới luyện tập một thuật phi châm mới, muốn mượn chân của Vương gia để thí nghiệm thôi.”
“Hả?” Lương Vương trợn trắng mắt: “Dùng bổn vương để thí nghiệm? Gan chó của ngươi lớn thật.”
Thương Mai mặt mày tươi rói: “Ta biết Vương gia sẽ không để ý.”
“Còn phải xem ngươi dùng thứ gì để trao đổi nữa” Lương Vương liếc xéo cô, hắn đúng là sẽ không để ý, dù sao cái chân này cũng không biết đã bị bao nhiêu người táy máy, cũng không để bụng có thêm một người, chỉ cần trong lòng không ôm hy vọng gì là đực.”
“Vậy phải xem Vương gia muốn gì”
“Ngươi thiếu bổn vương một ân tình, ghi nợ trước, chờ bổn vương nghĩ ra sẽ đi đòi ngươi.” Mộ Dung Toàn nói.
Thương Mai nhún vai, rất rõ ràng, một thời gian sau thì sẽ thành hắn thiếu cô một ân tình.
Sau khi ra ngoài Mộ Dung Tráng Tráng hỏi Thương Mai: “Chân của hắn thật sự có thể chữa trị sao?”
“Không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà phải chịu đau một chút, ta phải điều chỉnh cơ thể của hắn thật tốt, thật ra trải qua một đoạn thời gian điều chỉnh thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, đã có thể tiếp thu việc nối lại xương gãy lần nữa, nhưng mà vì chắc ăn hơn, ta vẫn là phải kê một ít thuốc bồi bổ cơ thể khôi phục nguyên khí để hắn uống vài ngày trước đã.”
“Nếu có thể trị được, vậy thì đúng là chuyện rất đáng mừng.” Mộ Dung Tráng Tráng thở dài nói.
Du ma ma đứng bên cạnh nghe thấy muốn nối lại xương gãy lần nữa, hơi lo lắng: “Đại tiểu thư, nối lại xương gãy lần nữa có nguy hiểm không? Hoàng Hậu nương nương còn không biết người sẽ trị liệu như thế nào, nếu như biết sẽ nối lại xương gãy lần nữa, chỉ sợ sẽ phản đối.”
Thương Mai gật đầu: “Ta biết, cho nên ta không có nói cho Hoàng Hậu biết, ma ma yên tâm, ta có lòng tin vào chuyện này.
Du ma ma tin tưởng Thương Mai, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối, nếu như thật sự có sơ sót gì, phá hủy chân của Lương Vương điện hạ, vậy đại tiểu thư sẽ phiền phức lớn.
Hơn nữa đến lúc trị liệu Hoàng Hậu nương nương chắc chắn sẽ biết được, đến lúc đó nếu ngăn cản cũng phiền phức lắm. truyên one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Thương Mai cũng biết được nỗi lo của Du ma ma, bây giờ cô cũng đang phân vân không biết có nên nói quá trình phương án chữa trị cho Hoàng Hậu biết không.
Tụ Hiên Cư.Lão phu nhân hẹn gặp Quý Thái phi ở nơi này.
Tụ Hiên Cư là do hiệu phong Đỉnh Phong nhà họ Hồ mở, là tửu lâu xa hoa nhất ở kinh thành, tầng hai tâng ba đều là nhã gian, lâu một chia thành sảnh ngoài và sân sau, sảnh ngoài theo phong cách rộng mở, sân sau cũng không biết có bao nhiêu gian phòng đang thấp thoáng sau những bụi cây thấp.
Đến nơi này ăn đại một bữa cơm cũng tiêu tốn số tiền mà gia đình bình thường chỉ tiêu trong suốt một tháng, nếu gọi thức ăn đắt một chút, có khi còn vượt qua mức chỉ tiêu trong cả năm Tụ Hiên Cư, người ngoài cũng gọi nó là cửa son quý lâu.
Bởi vì nơi này tụ tập các người siêu giàu, quý tộc hoàng cung, những quan viên bình thường sẽ không dễ dàng vào nơi này, bởi vì có đôi khi bổng lộc một tháng cũng chưa chắc ăn được một bữa ngon.
Gia chủ hiện nay của hiệu buôn Đỉnh Phong là trưởng nữ của nhà họ Hồ, tên gọi Hồ Hạnh Nhi.
Nàng có thể xem như một người nổi tiếng ở kinh thành, bởi vì nhà họ Hồ có tiếng trọng nam khinh nữ, nhưng nàng lại có thể bộc lộ tài năng giữa các anh em chú bác, trở thành người cầm quyền của hiệu buôn Đỉnh Phong, nắm trong tay tất cả mọi thứ của nhà họ Hồ như mỏ vàng, cửa hàng châu bái, cửa hàng trà, tiệm gạo, cửa hàng tơ lụa, Thật sự là một truyền kỳ. truyên one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Nhà họ Hồ, nhà giàu số một của Đại Chu, cha của Lương thị, con dâu của Tấn Quốc Công, có hợp tác với hiệu buôn nhà họ Hồ đã giàu đến chảy mỡ, có thể tưởng tượng được nhà họ Hồ này giàu đến cỡ nào.
Lão phu nhân và Quý Thái phi hẹn nhau ở một nhã gian ở lâu một Tụ Hiền Cư, trước cửa nhã gian có vài bụi hoa cỏ thấp thoáng, xung quanh còn có người canh gác, một con ruồi cũng không thể bay vào chứ đừng nói là người.
“Chuyện đó đã chuẩn bị thế nào rôi?” Quý Thái phi nhìn lão phu nhân hỏi.
Lão phu nhân cung kính đáp: “Xin Quý Thái phi yên tâm, gần như đã sắp xếp xong xuôi, tin chắc không cần đến năm ngày là sẽ lật trời.”
“Ai gia không muốn chờ quá lâu, ngươi tranh thủ thời gian làm nhanh lên” Quý Thái phi không vui nói.
“Vâng.” Hai mắt lão phu nhân hiện lên chút độc ác: “Chuyện này đã chuẩn bị sắp xong rồi, nhưng mà hình như bên phía Hoàng Thái Hậu vẫn chưa có ý định hạ chỉ”