Trần Loan Loan buồn bã nói: “Không có gì, tỷ thay quần áo trước đi, lên xe ngựa rồi nói.
Thương Mai chỉ đành ôm quần áo, chậm chạp đi ra phía sau bình phong. Mộ Dung Khanh trừng mắt nhìn cô, mặt mày tức giận.
Thương Mai dựng thẳng ngón tay để lên môi, dùng khẩu hình nói: “Đừng lên tiếng.”
Mộ Dung Khanh bực bội quay mặt đi, nhưng lại nhanh chóng quay lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như đang đợi cô thay quần áo.
Thương Mai lại rất phóng khoáng, cởi áo ngoài ra, Mộ Dung Khanh tò mò nhìn áo lót của cô, Thương Mai trừng mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ nhanh chóng thay quần áo.
Sau đó, cô dán sát vào tai hắn, nói nhỏ: “Đợi chúng ta ra ngoài rồi người hãy đi ra, đừng để ai phát hiện đó.”
Nói xong, cô không để ý đến Mộ Dung Khanh đang tức giận, lập tức đi ra ngoài.
“Được rồi, đi thôi. Thương Mai cầm hòm thuốc định đi.
Mộ Dung Tráng Tráng đứng dậy, kéo Trần Loan Loan định bỏ đi, phía sau bình phong đột nhiên vang lên tiếng “hắt xì”, tuy đã cố kìm nén lại rồi, nhưng tiếng động này cách rất gần, mọi người cũng không thể vờ như không nghe thấy được.
Mộ Dung Tráng Tráng nghi ngờ quay đầu lại: “Ai ở phía sau bình phong đó?”
“Một thị nữ, đang giặt đồ.” Mặt Thương Mai xanh lè, nhịn thêm chút nữa không được sao?
“Giặt đồ ở đây?” Mộ Dung Tráng Tráng bước nhanh qua đó, thấy Mộ Dung Khanh đang vô cùng đáng thương đi chân trần ngồi xổm dưới đất, tay đang xách giù, tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch.
“Lão thất?” Mộ Dung Tráng Tráng cất cao giọng, thật sự không thể tin nổi hai mắt của chính mình.
Đường đường là Nhiếp Chính Vương, anh minh uy vũ, lại giống như một kẻ đáng thương trốn trong khuê phòng của nữ tử? Còn không mang giày, nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, thanh danh một đời đều bị hủy.
Thương Mai đặt hòm thuốc xuống, căng đầu bước sang, vô cùng nghiêm túc nói: “Công chúa, ta có thể giải thích, lúc nãy chúng ta đang nói chuyện đứng đắn”
Trần Loan Loan không còn suy sụp như lúc nãy nữa, hưng phấn nói: “Chuyện đứng đắn? Hai ngươi quần áo xốc xếch ở đây nói chuyện nghiêm túc gì thế? Ta muốn nghe.”
“Chuyện này…” Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh bằng ánh mắt cầu cứu, hy vọng hắn giúp đỡ.
Nhưng mà Mộ Dung Khanh lại hả hê nhìn cô, chờ cô nói “chuyện đứng đắn”.
“Lúc nãy ngươi còn vào đây thay quần áo.” Mộ Dung Tráng Tráng nhìn cô nói.
Mộ Dung Khanh ngông nghênh đi ra ngoài, lấy áo ngoài ra mặc vào, ngôi trước bàn trang điểm: “Hạ Thương Mai, đến đây thúc quan cho ta.”
Thương Mai đi qua cầm lược, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể nói đỡ giúp vài câu sao?”
“Bổn vương sẽ không trợn mắt nói dối, luôn là một người dám làm dám nhận, không ngờ nàng thà là bịa ra một cái cớ vớ vẩn cũng không dám nói thật.”
“Nói thật?” Trần Loan Loan nhìn cái giường bừa bộn kia, tưởng tượng đêm qua đã điên cuồng như thế nào.
Nàng hâm mộ quá!
Thương Mai kéo tóc hắn: “Không có gì để nói thật cả, là người uống rượu xong chạy đến chỗ ta ngang ngược.”
“Ngang ngược?” Trần Loan Loan ghé sát vào một chú, ngơ ngẩn nhìn hai người, thánh thần ơi, nghe có vẻ rất điên cuồng đó.
“Ngang ngược? Không lẽ nàng không thích sao?” Mộ Dung Khanh liếc xéo cô.
Trần Loan Loan ghen tỵ nhìn Thương Mai: “Tỷ chắc chắn rất thích.”
“Loan Loan!” Thương Mai tức giận nhìn nàng: “Nghĩ cái gì đó? Không phải như ngươi nghĩ.”
Trần Loan Loan nói: “Ta đã nghĩ rất hàm sức rồi, không lẽ còn cuồng dã hơn nữa sao?”
Mộ Dung Tráng Tráng cười kéo nàng tránh ra: “Được rồi, ngươi cứ hâm mộ đi, người ta đã được tứ hôn, ngươi cùng Tiêu Thác thế nào rồi?”
Trần Loan Loan nhắc đến chuyện này lại phát bực, hôm đó Tiêu Thác hẹn nàng ra ngoài, nàng vui mừng muốn chết, đã chuẩn bị xong thuốc rồi, định chuốc say hắn rồi gạo nấu thành cơm, ai ngờ hắn còn dẫn theo Tô Thanh đến, hơn nữa mới ngồi xuống nói được vài câu đã chạy đi nhà xí, rồi một đi không trở lại.
Tô Thanh còn ngây ngốc chạy đến nhà xí tìm, cái tên ngốc kia đến giờ còn không biết là bản thân bị Tiêu Thác bán, chỉ tưởng Tiêu Thác có việc gấp rời đi.
“Tiêu Thác tính giới thiệu Tô Thanh cho ta.” Trần Loan Loan bực bội nói.
Thương Mai bật cười: “Tiêu Thác thú vị như vậy?”
“Tô Thanh cũng tốt đó, nhưng trông hơi ẻo lả.” Trần Loan Loan chống cằm nói.
Mộ Dung Tráng Tráng nói: “Tiêu Thác cũng được, Tô Thanh cũng tốt, ngươi ráng mà câu có người chịu cưới ngươi đi, ta tin chắc cho dù là Tô Thanh thì tổ mẫu của ngươi cũng sẽ rất vui.”
“Cũng đúng.” Trần Loan Loan cảm thấy dù sao nàng cũng phải gả đi ra ngoài Tô Thanh cũng được, Tiêu Thác cũng thế, chỉ cần đồng ý cưới nàng là được rồi.
Nhưng mà trong lòng lại cứ cảm thấy hơi buồn bực, ngực nặng nề khó chịu.
Mộ Dung Khanh chải đầu xong, Tiểu Khuyên bưng trà vào, thấy Mộ Dung Khanh cũng ở: “Ôi, Vương gia cũng đến, nô tỳ tham kiến Vương gia.”
Mộ Dung Khanh không trả lời tiếng nào, xoay người đi mất.
Tiểu Khuyên ngơ ngẩn: “Vương gia vừa đến đã đi rồi?”
“Tiểu Khuyên à, ngươi đúng là quá hồ đồ.” Mộ Dung Tráng Tráng cười nói.
Thương Mai vô cùng xấu hổ, nhìn bóng dáng của Mộ Dung Khanh, hắn lại như chẳng có việc gì xảy ra cả.
Được rồi, thật ra cô cũng không cảm thấy khó xử dì, tối hôm qua cũng rất vui, vẫn không nên làm quá nhiều chuyện chiếm của hời rồi còn làm dáng thế này, sẽ bị sét đánh.
Lúc ra cửa, Du ma ma đã và, thấy Thương Mai định đến phủ Lương Vương, bà nói: “Đại tiểu thư chờ một chút, nô tỳ đi cùng người.”
Lúc trước Du ma ma sẽ không đi theo cô, càng sẽ không chủ động yêu câu đi chung, vừa mới ra cũng đã muốn đi theo, Thương Mai biết chắc chắn là Hoàng Hậu đã nghi ngờ, muốn tạo áp lúc cho cô.
Lúc đi ra ngoài, nhắc đến chuyện Tư Trúc cô cô.Du ma ma khẽ thở dài: “Tư Trúc cô cô chết thảm lắm, thật ra bà ta rất ngu trung, Quý Thái phi muốn làm cái gì bà ta cũng sẽ mù quáng ủng hộ, bà lại thật sự yêu thương Vương gia, đối xử với Vương gia như chính con ruột.”
“Tư Trúc cô cô chết như thế nào?” Mộ Dung Tráng Tráng hỏi.
Du ma ma nói: “Nghe nói là bị ban cho quan tra tấn, cũng không biết đã phạm phải chuyện gì.”
“Hình như Quý Thái phi rất kính trọng bà ta, sao lại ban chết cho bà ta chứ?” Trần Loan Loan khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Tráng Tráng hỏi Thương Mai: “Ngươi biết đúng không?”
Thương Mai nhớ đến những lời tối qua Mộ Dung Khanh từng nói, nhẹ nhàng nói: “Ta không biết, nhưng đúng là đã bị ban chết.”
Chắc là Mộ Dung Khanh cũng không muốn để người khác biết Tư Trúc cô cô vì bảo vệ hắn nên mới bị ban chết.
Bốn người đi ra ngoài, Du ma ma ngồi ở phía trước xe ngựa, ba người ngồi trong xe.
“Nghe nói, trước khi Tư Trúc cô cô chết, Quý Thái phi đã vào cùng tìm Hoàng Thái Hậu, nói muốn lão thất nhân Tư Trúc làm mẹ nuôi.”
Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Bây giờ Tư Trúc đã chết, bà ta lại không có con nối dõi, lão thất là đứa con duy nhất của bà ta, dựa theo quy củ, lão thất phải giữ đạo vì bà ta một năm.”
Trần Loan Loan hả hê nhìn Thương Mai: “Vậy có nghĩa là, trong vòng một năm tỷ không thể gả cho Vương gia sao? Vậy nếu tỷ mang thai thì phải làm sao đây?”
Thương Mai tức giận nói: “Thu cái vẻ mặt thiếu đánh của ngươi lại ngay, ta sẽ không mang thai, ta và hắn vô cùng trong sạch, tối qua không xảy ra chuyện gì cả.”
“Không xảy ra chuyện gì cả? Tỷ lãng phí thật! Trần Loan Loan đồng tình nhìn cô.
Mộ Dung Tráng Tráng bật cười: “Được rồi Loan Loan, không có ai cần phải dựa vào việc ngủ với người đó để được kết hôn giống ngươi cả, ngươi ngừng một chút có được không?”
Trần Loan Loan buồn rầu nói: “Sao có thể ngừng được? Ta sắp phiền chết rồi, ta không thích Tô Thanh.”
“Nói cứ như Tô Thanh thích ngươi vậy, ta cho ngươi ý kiến nha, đầu tiên giả vờ tiếp xúc với Tô Thanh, đương nhiên Tô Thanh chắc chắc sẽ không muốn, ngươi lại cho Tô Thanh chút chuyện tốt.” Thương Mai ghét sát vào tai nàng, nói nhỏ.
Trần Loan Loan nghe xong, hứng phấn gật đầu: “Cách hay đó.”