Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 214: Ta không muốn a khanh cưới nàng ta




Đêm hôm đó quả nhiên có một trận mưa lớn, mưa như trút nước, sấm sét vang dội, nước trong hồ dâng lên rất cao. Những người thợ thủ công đã dọn đồ xong, chất đống trên hành lang uấn của Nhã Uyển, Nguyệt Nhung phu nhân nổi trận lôi đình, mấy người thợ không còn cách nào khác đành phải chuyển đến rừng trúc.

Thương Mai không biết những việc này, thợ thủ công không báo cáo lại với cô, sau khi chất đống vật liệu xong thì rời đi.

Cơn mưa kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, khoảng gần trưa xe ngựa của Mộ Dung Khanh mới tới, hắn có một vài việc làm chậm trễ chứ dự kiến ban đầu là hẹn buổi sáng.

Du ma ma cũng theo vào cung.

Khi bà ra khỏi cung đã hứa với Hoàng hậu cứ cách vài ngày sẽ hồi cung báo cáo một lần.

Tối qua Mộ Dung Khanh đã cho người vào cung thông báo với Hoàng thái hậu rằng sẽ đưa Thương Mai vào cung.

Đương nhiên Hoàng thái hậu biết là có chuyện gì, cho nên trước khi họ vào cung bà đã truyền Lệnh quý thái phi vào cung.

Quý thái phi vốn không muốn đi nhưng Hoàng thái hậu hạ nghiêm chỉ buộc bà ta phải có mặt.

Bất đắc dĩ, bà ta chỉ đành vào cung từ sáng sớm.

Khi Quý thái phi vào cung, mưa vẫn còn rất lớn, Hoàng thái hậu ngồi trước hiên chính điện, nhìn cơn mưa như trút nước trong sân, nước mưa bắn tung toé làm ướt xiêm y bà.

Hoàng thái hậu tiều tuỵ hơn rất nhiều, hôm nay Bao công công tới báo cáo một số tình hình khiến bà lại càng thêm lo lắng.

Mà chuyện ngoài cung bà cũng vẫn luôn để ý, lấy Tướng phủ làm trung tâm, có thể nói là dậy sóng biến hoá kỳ lạ, các loại tranh đấu gây sóng gió thật sự khiến bà tan nát cõi lòng.

Ngoài ra, mối quan hệ giữa muội muội bà và nhiếp chính vương vẫn luôn là nỗi đau trong tim bà.

Hôm nay truyền Lệnh quý thái phi vào cung đã là chút cố gắng cuối cùng rồi.

Bà nhìn Quý thái phi và Tư Trúc cô cô cầm ô đi tới, dưới cơn mưa lớn, chiếc ô trông cực kỳ yếu ớt, Tư Trúc cô cô đã ướt nửa người nhưng vẫn bảo vệ chu toàn cho Quý thái phi.

Quý thái phi bước lên trước hiên, bà ta mặc một chiếc váy gấm màu xanh lam có thêu hình hoa cúc bàng, búi tóc như mây, trang điểm cực kỳ tỉ mỉ và hoàn mỹ, đôi giày thêu đế cao màu xanh, mũi giày có thêu hạt ngọc đã ướt, kim tuyến mờ mờ.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thái hậu, nguyện Hoàng thái hậu phượng thể an khang.” Quý thái phi hành lễ theo quy tắc, rất đúng lễ nghĩa mà lại cực kỳ xa cách.

Hoàng thái hậu nhìn bà ta rất lâu mới chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ghế chuẩn bị cho ngươi đấy, ngồi đi, nói chuyện với ai gia.”

“Vâng, thần xin theo ý Hoàng thái hậu.” Quý thái phi nói xong thì ngồi xuống cạnh Hoàng thái hậu, vẻ mặt không có gì khác thường nhưng trong lòng lại rất không cam tâm, lúc nào cũng vậy, bà ta mãi mãi chỉ được ngồi bên người này.

“Hôm nay” Hoàng thái hậu nghiêng người nhìn bà ta: “A Khanh sẽ đưa Hạ Thương Mai vào cung, chắc ngươi cũng biết vì sao mình tới đây rồi chứ?”

Quý thái phi cúi đầu, ngữ điệu kính cẩn: “Xin Hoàng thái hậu nói rõ, thần thiếp không biết.”

Hoàng thái hậu khẽ thở dài: “Ngươi đang giận ai gia sao?”

“Thần thiếp không dám!”

Hoàng thái hậu không nhìn bà ta nữa, đưa tay khẽ xoa đầu lông mày, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi: “Rất nhiều chuyện ai gia đều giấu trong lòng, không nói với ai, từ nhỏ ai gia đã như vậy. Chúng ta là tỷ muội, sở thích lúc nào cũng giống nhau, nhưng ai gia chưa bao giờ nghĩ có lẽ ngươi cũng thích giấu mọi chuyện trong lòng giống ai gia.”

Quý thái phi nhìn mưa bay trước hiên, giọng điệu trầm tĩnh: “Không, trong lòng thần thiếp không có chuyện gì phải giấu cả.”

“Khi A Khanh bị thương nặng, những lời ngươi nói với ai gia đã nói lên những bất mãn của ngươi trong nhiều năm qua. Ngươi nghĩ ngươi của năm đó nên ngồi ở vị trí Hoàng hậu, và ngươi của bây giờ cũng nên được là Hoàng thái hậu ở trong cung phải không?”

“Không dám.” Quý thái phi đã bình tĩnh, không có một chút thăng trầm cảm xúc, giống như hình người bằng đất sét.

Tư Trúc cô cô đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, trên mặt là vẻ thê lương.

“Không dám?” Hoàng thái hậu bật cười, trong tiếng cười mang theo vẻ mệt mỏi không nói nên lời: “Thật ra ai gia cũng biết ngươi nghĩ thế nào, có gì quan trọng chứ? Năm đó ngoài ngươi ra biết bao nhiêu hậu phi muốn được ngồi lên ghế Hoàng hậu? Chỉ là có ai ngờ, ngồi lên vị trí Hoàng hậu rồi, thứ đè nặng trên vai không phải vinh hoa phú quý một đời mà là giang sơn vạn dặm của cả vương triều Đại Chu.”

Mắt Quý thái phi khẽ chuyển động: “Giang sơn vạn dặm? Từ này thật hay.”

“Đúng thế, rất hay. Tổ tiên nhà Mộ Dung chúng ta đã phải đánh đổi bằng xương máu, trải qua mấy triều đại thái bình thịnh trị, đến giờ thì sao? Không phải giặc ngoại xâm, cũng không phải hạ thần mưu kế ứng biến, dã tâm bừng bừng mà là chính con cháu nhà Mộ Dung chúng ta muốn chiến đấu một mất một còn.”

“Nếu người đương quyền thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, tập trung Hoàng quyền, kỷ luật nghiêm minh thì sẽ không có chuyện đó. Tất cả mọi vấn đề đều là do người đương quyền không đủ quyết đoán.” Quý thái phi lãnh đạm nói.

Hoàng thái hậu nhìn bà ta: “Ngươi đang nói Hoàng thượng hay nói nhiếp chính vương? Nếu ngươi điều hành đất nước, ngươi nghĩ phải làm sao mới có thể quyết đoán, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn?”

Trong lòng Hoàng thái hậu kinh hãi, mặc dù biết rõ tham vọng của bà ta nhưng những gì nói ra từ miệng bà ta vẫn khiến người khác phải run sợ.

Quý thái phi ngẩng đầu nhìn Hoàng thái hậu cười, nụ cười này rất u ám, đáy mắt hiện rõ vẻ ngang ngược, phí khách.

Khoảnh khắc đó trong đầu Hoàng thái hậu loé lên ý định giết người, không thể giữ người này lại.

Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, bà nhận rã mình không phải người làm chuyện lớn, không làm được chuyện này.

Trong lòng Hoàng thái hậu cũng hiểu rõ, Quý thái phi không kiêng kỵ gì mà thể hiện rõ dã tâm của mình trước mặt bà là vì bà ta cũng biết người tỷ tỷ này mềm lòng, không làm được chuyện đó.

Hoàng thái hậu thay đổi chủ đề: “Lần này A Khanh dẫn Hạ Thương Mai vào cung là để bàn chuyện hôn sự. A Khanh cũng không còn trẻ nữa, chuyện này phải nhanh làm thôi.”

“Hoàng thái hậu là mẫu hậu của hắn, ta chỉ là mẫu phi mà thôi, chuyện này người quyết định đi, thật sự không cần vì chuyện này mà truyền ta vào cung.” Vẻ mặt Quý thái phi lạnh lùng.

Hoàng thái hậu trở nên tức giận: “Nó là nhi tử của ngươi, chuyện quan trọng trong đời nó mà ngươi có thể thờ ơ vậy sao?”

“Thờ ơ hay không thì quyền quyết định cũng không nằm trong tay ta, ta nhiệt tình làm gì?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hoàng thái hậu tức giận hỏi.

Quý thái phi nhìn bà: “Ta không muốn A Khanh cưới nàng ta, người có nghe theo ý ta mà không ban hôn không?”

“Lần này không chỉ là ý của ta mà cũng là ý của A Khanh, ngươi không thể tôn trọng nhi tử mình sao?”

Quý thái phi cười lơ đễnh: “Tôn trọng? Ta là mẫu thân mà phải tôn trọng nhi tử của mình, thế nó là nhi tử đã bao giờ tôn trọng người làm mẫu thân ta chưa?”

“Vậy phải xem mẫu thẫn đã làm những gì, có thực sự xứng đáng với sự tôn trọng của nó hay không!” Hoàng thái hậu giận dữ hét lên.

Quý thái phi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xem ra hôm nay Hoàng thái hậu truyền ta vào cung chỉ để khiển trách. Nếu là vậy, thần thiếp nên quỳ xuống nghe Hoàng thái hậu dạy bảo mới phải.”

Nói xong bà ta quỳ xuống, ngẩng khuôn mặt lạnh như băng lên hỏi: “Như này Hoàng thái hậu đã hài lòng chưa?”