Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 211: Hắn về rồi




Mộ Dung Khanh về khi Hạ Thương Mai mời thợ tới để xây lại hậu hoa viên.

Sau khi về, hắn không về phủ mà đến thẳng Tướng phủ tìm Thương Mai.

Thương Mai đang ở hậu hoa viên, tay cầm bức tranh cô tự vẽ và dặn dò thợ xây phòng nhỏ bên hồ.

Ánh sáng mặt trời quá chói khiến Thương Mai phải lấy bản vẽ để che nắng, bóng dáng cao lớn đi từ hành lang uốn lại đây, đi qua nhã uyển của Trần Nguyệt Nhung, tới trước mặt cô.

Khuôn mặt hắn phong trần mệt mỏi, trên người có mùi nhưng không biết là mồ hôi hay mùi máu, Thương Mai ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nâu của hắn, đôi mắt thâm thuý uy nghiêm, khuôn mặt cương nghị cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

“Người về rồi à?” Thương Mai nói, lần này hắn đi gần mười ngày, khi gặp lại hắn, trong lòng cô có một nỗi lưu luyến không nói nên lời.

Cô cảm thấy là do hắn đẹp trai, vừa có quyền vừa có thế, lại giàu có, nam nhân như vậy thường dễ khiến người khác rung động.

Cô chỉ là một người bình thường, không ngoại lệ.

“Bản vương có chuyện muốn nói với nàng, nàng rảnh không?” Giọng Mộ Dung Khanh trầm khàn, có thể thấy chuyến đi này hắn thực sự rất mệt mỏi.

Thương Mai “ặc” một tiếng, giơ bản vẽ lên rồi lại chỉ vào người thợ thủ công bên kia: “Hơi bận một chút.”

“Có thời gian là được rồi, qua bên kia nói đi.” Mộ Dung Khanh chỉ về phía được bao quanh bởi hàng liễu, không nói hai lời đã quay người đi.

Thương Mai thầm mắng, thu lại chút cảm xúc với mới nảy sinh trong lòng. Không, một số người dù đẹp trai, có quyền có thể, giàu có cũng chưa chắc đã hấp dẫn, vì họ quá ngang ngược, độc đoán.

“Sao vậy?” Thương Mai qua đó rồi hỏi.

Mộ Dung Khanh nhìn cô, trầm giọng nói: “Quân doanh Hoài Giang xảy ra sự kiện cắn người, ba mươi tám người bị cắn, trong đó ba mươi bảy người có biểu hiện điên cuồng cắn người, sau khi bị nhốt đã chết. Còn một người chưa xuất hiện triệu chứng này nên bản vương đã đưa hắn về Kinh, nhưng trên đường về đã bắt đầu phát điên.”

Thương Mai sửng sốt: “Quân doanh Hoài Giang ở đâu? Cách Kinh thành bao xa?”

“Cách Kinh thành khoảng hai trăm dặm, Quân doanh Hoài Giang là nơi tiếp tế đóng quân của Kinh thành.”

“Vậy tức là muốn cắt đứt đường lui của Kinh thành.” Lòng Thương Mai hoảng hốt, nếu nói cương thi cắn người này là một âm mưu, vậy thì mưu đồ của đối phương đã rất rõ ràng.

“Lần này phát hiện kịp thời, nếu bùng phát quy mô lớn, hơn ba mươi nghìn người ở Hoài Giang sẽ bị toàn quân đội xoá sổ.” Lòng Mộ Dung Khanh vẫn còn sợ hãi. Sự việc này cũng chỉ vô tình phát hiện, là tòng quân của quân đội trong lúc tuần tra ban đêm phát hiện một người lén lẻn vào lều trại của những người khác nên đã bắt hắn trước khi ra tay.

Nhưng tất cả mọi người trong lều trại của người đó đều đã bị hắn cắn chết.

Người tòng quân kia lập tức báo cáo với tướng lĩnh đóng quân Hoài Giang, áp dụng hành động, đếm thấy ba mươi tám người bị cắn rồi nhốt tất cả lại, báo cáo bằng mật thư, sau khi Mộ Dung Khanh nhận được lập tức lên đường qua đó.

Ba mươi tám người, trừ một người ra thì tất cả đều đã thiệt mạng.

Hắn ra lệnh cho người niêm phong thi thể bằng vôi, sau đó đưa người chưa xuất hiện vấn đề gì về Kinh thành.

Trước khi về Kinh, hắn đã kiểm tra xem còn ai trong quân đội bị cắn hay không.

“Người đó ở đâu? Đưa ta đi xem.” Thương Mai nói ngay, ban đầu cô nghi ngờ không phải cương thi mà là một loại virus nào đó.

Nhưng ở hiện đại cô chưa từng thấy loại virus nào sau khi bị cắn sẽ lập tức cắn người, cho dù là bệnh chó dại cũng có thời gian ủ bệnh rồi mới phát tác.

Mà bệnh chó dại không lây nhiễm 100%, khả năng lây nhiễm chỉ từ 30% đến 70%, hơn nữa người mắc bệnh chó dại cũng không tấn công người, chỉ biểu hiện các triệu chứng như sợ nước, điên cuồng và sau đó là tử vong, đương nhiên tỷ lệ tử vong là 100%.

Tình hình bây giờ là tất cả những người bị cắn đều nhiễm bệnh và tử vong, chỉ có một người lúc trước không mắc bệnh, nhưng bây giờ đã có triệu chứng, nghĩa là tỷ lệ lây nhiễm là 100%, tỷ lệ tử vong cũng là 100%.

Nghiêm Vinh là một ngoại lệ, nhưng Nghiêm Vinh có bị chúng cắn hay không cũng chưa thể khẳng định.

Mộ Dung Khanh cầm bản vẽ trong tay cô xem, thấy ngôi nhà gõ bên hồ thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Nàng muốn xây nhà gỗ ở đây?”

“Đúng vậy, mẫu thân ta đã hòa ly với Hạ thừa tướng, đương nhiên không sống trong Hạ Chí Uyển nữa.” Thương Mai trả lời.

“Hòa ly rồi?” Mộ Dung Khanh hơi giật mình: “Xem ra trong thời gian bản vương rời khỏi Kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện.”

Thương Mai mỉm cười: “Đều là chuyện tốt.”

Cô nhìn hắn, thật ra cô muốn hỏi tại sao thánh chỉ ban hôn vẫn chưa được ban xuống, trước kia hắn đã nói Hoàng thái hậu sẽ sớm ra thánh chỉ.

Nhưng nếu hỏi thì chẳng phải sẽ giống với con khỉ sốt ruột Trần Loan Loan kia sao? Hơn nữa cô hỏi trước, dùng thuật ngữ hiện đại mà nói, có nghĩa là cô cầu hôn hắn?

Cô là một người phụ nữ rụt rè đó!

Hơn nữa bây giờ hỏi cũng không thích hợp, hắn có rất nhiều chuyện phiền lòng, sợ là không có thời gian để ý những chuyện này.

Thương Mai lại tới ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Kinh thành.

Tô Thanh và Tiêu Thác đang ở đây, một vài thị vệ lạ mặt khác đang đứng cầm kiếm.

Giữa sân có một cái lồng sắt, trong lồng có một người, có vẻ người đó đang ngủ, Thương Mai nhìn xem, là một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi.

“Hắn vừa nhập ngũ nửa năm, đóng quân ở Hoài Giang.” Tô Thanh giải thích, đáy mắt hắn hơi tối tăm phiền muộn, trước kia cô gặp Tô Thanh, đa phần hắn đều vui vẻ hoạt bát, hôm nay thì khác.

“Hắn ngủ rồi à?” Thương Mai đến gần, ngửi thấy một mùi hương trên người hắn, gần giống với mùi thịt thối.

“Cho uống thuốc rồi, thuốc này có thể khiến hắn ngủ một ngày.” Tô Thanh đáp.

Thương Mai nói: “Mở lồng rồi đưa hắn ra đi.”

Tô Thanh do dự, nhìn Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh gật đầu: “Đưa ra ngoài đi, các ngươi lại gần một chút, phát hiện hắn tỉnh thì lập tức khống chế.”

Tô Thanh và Tiêu Thác đích thân đưa binh lính đó ra ngoài, các thị vệ còn lại dựng một cái giường gỗ đơn giản trong sân. Sở dĩ dựng trong sân là vì lồng sắt chỉ có thể đặt trong sân, nếu xảy ra tình huống bất chợt có thể đưa vào lồng rồi đóng lại ngay.

Thương Mai kiểm tra vết cắn cho hắn trước, hắn bị cắn ở cánh tay, vết thương đã chuyển sang màu đen, có máu chảy ra, và mùi thối này bốc lên từ trong máu.

Vết thương rất nhỏ, hơn nữa chỉ bị cắn vào da thịt, đến giờ gần như không còn nhìn thấy dấu răng, chỉ có thể thấy một hai khe hở nhỏ vừa mới in vào da.

Vùng da gần khe hở đó đã chuyển màu đen, hơi phồng lên, có phù nề. Thương Mai lấy cành liễu chọc nhẹ vào, nhưng da lún xuống rất lâu mà không đàn hồi lại, chứng tỏ phù nề rất nặng.

Nhịp thở và mạch đều không bình thường, mạnh đập rất nhanh, tim cũng đập rất nhanh, hơi thở gấp, cho dù đang ngủ nhưng cũng có thể thấy tim đập rất gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống rất nhanh.

Mí mắt sung huyết, lòng trắng đã chuyển đỏ, khi mở miệng thì thấy hàm răng hơi đen, có hai chiếc răng nanh nhưng hai chiếc răng này lại không chuyển đen.

“Hắn là người của Kinh thành, nhập ngũ vào cuối năm ngoái, rồi được phân công tới Hoài Giang. Phụ thân và huynh trưởng hắn đã hy sinh trên chiến trường, vốn dĩ hắn không phải nhập ngũ vì là con trai duy nhất trong gia đình. Nhưng hắn đã xin hai năm nên quân đội mới nhận, ta còn nhớ khi ta hỏi hắn vì sao muốn nhập ngũ thì hắn đã trả lời ta rõng rạc như một hồi chuông rằng hắn muốn bảo vệ gia đình và tổ quốc như phụ thân và huynh trưởng.” Giọng Tô Thanh có chút kìm nén, vì tân binh này là do hắn cho phép nhập ngũ, khi quân đội tuyển quân hắn cũng có mặt.