Còn bên kia vẫn còn đang diễn cảnh bi tình.
Hạ Thừa Tướng không muốn hưu Tây Môn Hiểu Nguyệt, nhưng mà Lương Thị và Tấn Quốc Công cứ ép buộc mãi, ông đầy đau khổ nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt, nắm chặt tay nàng, cố kìm nước mắt nói: “Chờ ta, ta nhất định sẽ cưới ngươi về lại một cách đầy vẻ vang.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt sụp đổ khóc lớn, nàng không thể tiếp thu được kết quả này, nàng chỉ vừa mới gả qua thôi, nàng và Hạ Thừa Tướng thậm chí còn chưa động phòng.
Nàng đã sống cuộc sống một mình sợ cô đơn, cho nên nàng mới gấp gáp muốn nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh ông, hưởng thụ hết tất cả vinh quang thuộc về một nhất phẩm phu nhân.
Nàng cực kỳ muốn trở thành chủ mẫu của Tướng phủ, lòng ham muốn này làm nàng đã phỏng đoán sai sự lợi hại của Hạ Thương Mai.
Hạ Thừa Tướng thấy nàng như thế, trong lòng thật sự rất chán ghét, tuy rằng rất đáng tiếc việc liên hôn với phủ Tấn Quốc Công bị thất bại, nhưng mà cưới một người phụ nữ như vậy về, sau này cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ, vẫn nên sớm cắt đứt thì tốt hơn.
Tây Môn Hiểu Nguyệt lại không biết, còn tưởng rằng ông đang rất không đành lòng, sau khi khóc xong, buồn bã cầu xin: “Ta chờ ngươi, ngươi đã nói ra thì phải giữ lời.”
Hạ Thừa Tướng còn đang trông chờ nàng gánh vác hết tất cả tội danh một mình, cho nên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói khẽ bên tai:
“Ngươi yên tâm, chờ ta tiêu diệt sạch hết những người chướng mắt kia thì sẽ không còn ai cản chúng ta nữa.”
Thật ra trong lòng ông cũng đang rất khinh thường bản thân, không ngờ ông đường đường là một Thừa Tướng nhưng vẫn phải dựa vào mấy trò vặt này để lừa phụ nữ.
Nhưng mà ông đã bị Hạ Thương Mai ép đến không còn đường lui nữa.
Hưu thư được viết ngay tại chỗ, sau khi nói xong, Hạ Thừa Tướng khẩn cầu Tấn Quốc Công: “Xin Quốc Công gia đừng làm khó nàng, chăm sóc nàng thật tốt, đừng để người khác ăn hiếp nàng.”
Tấn Quốc Công nhìn Hạ Thừa Tướng, trong lòng cũng không biết có cảm xúc như thế nào nữa, ông không cho rằng Hạ Thừa Tướng thật lòng đối với Tây Môn Hiểu Nguyệt, thậm chí ông cũng rất rõ Hạ Thừa Tướng chỉ đang diễn trò, mục đích là vì muôn Tây Môn Hiểu Nguyệt gánh vác hết mọi thứ, nhưng thân là một người cũng dùng hết sức để giữ gìn vinh quang của gia tộc, ông lại hiểu được, bởi vì ông cũng có rất nhiều chuyện không thể làm gì được.
Ông cũng làm chuyện giống hệt như Hạ Thừa Tướng, bán trai hoặc bán gái để cầu vinh, người của mình không có tiền đồ, chỉ có thể thông qua việc liên hôn với những gia tộc mạnh để bảo đảm địa vị của gia tộc bản thân.
Tây Môn Hiểu Nguyệt chắc chắn sẽ bị bắt, Thái bảo sẽ không thiên vị, những manh mối hôm nay hỏi ra được cũng sẽ đều giao cho nha môn.
Phủ Quốc Công không phải là không thể bảo vệ được Tây Môn Hiểu Nguyệt, nhưng mà lại phải trả một cái giá rất đắt.
Trả một cái giá đắt để bảo vệ nàng, nhất định phải lấy được đền đáp tương xứng hoặc tốt hơn, nếu không có thì không cần thiết.
Hạ Thừa Tướng viết hưu thư vô cùng liên mạch lưu loát, nhưng dùng từ lại rất tinh tế, vô cùng đau thương, Tây Môn Hiểu Nguyệt ôm hưu thư, khóc một lúc, nhưng vẫn vô cùng cảm động với nội dung hưu thư.
Thương Mai nhìn nàng, không khỏi thở dài, cho dù phụ nữ có khôn khéo đến cỡ nào, một khi gặp phải chuyện tình cảm thì luôn rơi vào lối tư duy chủ quan của chính bản thân, không thể phân tích lý trí được.
Tây Môn Hiểu Nguyệt không hề ngu, nhưng nàng ta quá chú tâm đến những lợi ích trước mắt, không kiên nhẫn, nếu muốn làm một con báo săn môi, kiên nhẫn là một thứ rất quan trọng.
Thương Mai xem đó như lời cảnh tỉnh, không thể để bản thân mất đi sự kiên nhẫn, cho dù trong lòng có gấp gáp như thế nào, cô cũng sẽ không để ý đến việc dành thêm chút thời gian đi chờ đợi, hoặc là... tính toán.
Lúc viết thư thả vợ, Hạ Thừa Tướng cầm bút nhưng một lúc lâu vẫn chưa đặt bút viết.
Đầu ngón tay run nhẹ, đầu bút cũng đang run.
Ông từng viết một bức hưu thư cho Liên Thị, phong hưu thư kia cũng rất liền mạch lưu loát, bởi vì lần đó khi viết hưu thư, ông biết rõ là giả, chỉ muốn dọa hai mẹ con nàng.
Nhưng ngay lúc đó ông từng cho rằng, nếu thật sự muốn hưu Liên Thị thì ông cũng sẽ không hề do dự mà viết.
Bây giờ cầm bút, vô số chuyện cũ hiện lên trong lòng, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh đêm tân hôn, ông vén khăn voan của Liên Thị lên, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của bà, ông không nhớ ông đã nói gì, chỉ nhớ rõ Liên Thị ngây ngốc đặt tay vào lòng bàn tay ông, sau đó, bà thả tóc dài xuống, thắt tóc của bà và tóc của ông thành một nút thắt như ý.
Ông mơ hồ mà nghĩ, có lẽ ông từng có được người phụ nữ tốt nhất trên đời này.
Nhưng mà ý tưởng này lập tức biến mất, lòng kiêu ngạo của ông không cho phép ông thừa nhận.
“Tướng gia, hay là ông đọc đi, ta viết giúp ông.” Thương Mai thấy ông mãi vẫn không đặt bút, lập tức hỏi.
Hạ Thừa Tướng ngẩng đầu, hơi mờ mịt nhìn nàng, đáy mắt có một số thứ gì đó mà từ trước đến giờ Thương Mai chưa bao giờ thấy qua, cô không biết đó là gì, cả kiếp trước lẫn kiếp này cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Nhưng dần dần nó lại biến thành vẻ cứng rắn lạnh lùng, lại có chút thù hận từ từ xuất hiện, ông biết, người phụ nữ trước mặt, nhìn có vẻ rất dịu dàng thân thiện nhưng lại là kẻ địch muốn đẩy ông vào chỗ chất.
Bây giờ cô tươi cười dịu dàng, khóe miệng lại đang ngậm một đóa hoa đầy độc, sau lưng đang che giấu sát khí.
Nghĩ đến đây, lòng ông lạnh lẽo, chỉ dùng vài chữ ít ỏi cắt đứt mười mấy năm tình cảm vợ chồng giữa ông và Liên Thị.
Đây là bức thư thả vợ đơn giản nhất trong triều đại này, thư thả vợ làm tiêu đề, nội dung chính bên dưới chỉ có hai chữ hết duyên.
Ông đóng con dấu, lại in dấu vân tay, lạnh nhạt nói: “Cầm đi, như ngươi mong muốn.”
Thương Mai cầm lấy thổi để khô mực, cẩn thận gấp lại rồi cất vào túi tay áo, một trương giấy mỏng, nhưng lại là mười bảy năm thanh xuân của một người phụ nữ.
Từ đây, tạm biệt ai đi đường nấy.
Tây Môn Hiểu Nguyệt vẫn cứ ngây ngốc nhìn Hạ Thừa Tướng, trong lòng nàng nửa buồn nửa lo, vui là vì cuối cùng ông cũng đã hòa li với Liên Thị, sau này nếu cưới nàng về, nàng chính là phu nhân danh chính ngôn thuận, mà không phải là bình thê hay là thiếp gì cả.
Lo là vì nàng đã bị hưu, người nam nhân này có cưới nàng về như những gì đã hứa không?
Hạ Thừa Tướng cũng nhìn nàng, sự đau đớn trong mắt vô cùng chân thật, chính ông cũng không biết, sau khi viết thư thả vợ xong ông lại muốn khóc.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt này của ông, trong lòng chắc chắn hơn, nàng đứng dậy, đi đến trước mặt ông: “Ta chờ ngươi, chờ ngươi đón ta về.”
“Ngươi yên tâm, chăm sóc bản thân cho tốt.” Hạ Thừa Tướng nói, trông như không nỡ rời xa.
Cuối cùng Lương Thị cũng không nhìn nổi nữa: “Lão phu nhân, Hạ Thừa Tướng, nếu chuyện này xong xuôi thì mau về đi, ta còn có một món nợ muốn tính với phủ Quốc Công nữa.
Hạ Thừa Tướng rất căm hận Lương Thị, nhưng vẫn ráng nhìn xuống nhìn Lương Thị nói: “Ngươi có việc gì thì cứ nhắm vào bổn tướng, đừng làm khó Hiểu Nguyệt.”
Câu nói này làm người ta nghe thấy mà muốn bật cười, nhưng mà cũng làm suy nghĩ trong lòng Tây Môn Hiểu Nguyệt càng thêm chắc chắn, ngày mai ở công đường nha môn, nàng sẽ im lặng không nhắc đến Tướng phủ.
Hạ Oanh Nhiễm thật sự rất tức giận, vậy là bị hưu rồi sao? Lúc trước nàng quỳ lạy uổng công.
Lúc lên xe, Hạ Oanh Nhiễm túm chặt tay Thương Mai, kéo thật mạnh, Thương Mai còn chưa kịp phản ứng đã lập tức nhìn thấy một cây roi đột nhiên bay đến, độ cong vô cùng duyên dáng đánh thẳng lên ta Hạ Oanh Nhiễm.
Sức roi rất nhẹ, đối với Đao lão đại mà nói, y chang như đang gãi ngứa.
Nhưng mà lại đủ để trên tay Hạ Oanh Nhiễm nổi lên một vệt đỏ.
“Một tên nô tài cũng dám đánh bổn tiểu thư? Hạ Thương Mai, nếu hôm nay ngươi không xử phạt hắn...”
Ngay lúc Hạ Oanh Nhiễm đang giậm chân tức giận măng, Thương Mai đã ổn định ngồi lên xe ngựa, bảo xa phu lái xe đi mất.
Tiểu Khuyên nhìn Đao lão đại: “Sao ngươi lại đột nhiên đánh người thế?”
Đao lão đại nói: “Mắng người thì còn phải nhịn ba lần, nếu đã động tay động chân thì không thể nhịn.”
Tiểu Khuyên lo lắng nói: “Nhị tiểu thư cũng không dễ chọc, chọc nàng ta rồi sẽ phiền phức lắm.”
Thương Mai vỗ vai Đao lão đại: “Không sao, ngươi làm tốt lắm, ít nhất đã biết khống chế sức lực.”