Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 197: Buổi lại mặt thứ ba




Đúng như Thương Mai đã tính toán, hôm nay Lương thị đã trở về phủ Quốc công. Bà ta trở lại trong phủ, không nói năng gì, hôm nay là ngày Tây Môn Hiểu Nguyệt thực hiện buổi lại mặt thứ ba. Bà ta biết, lão Quốc công ở trong phủ đã biết ngày hôm ấy xảy ra chuyện gì, không ai đến hỏi thăm bà ta, ngoài phu quân của bà ta.

Tất cả mọi người cho rằng, bà ta nên vì phủ Quốc công mà hy sinh, không ai để ý đến sự phẫn nộ của bà ta. Cũng không ai cho rằng bà ta đang phẫn nộ. Bởi vì đã nhiều năm, tất cả mọi người đều quen việc bà ta trả giá vì phủ Quốc công, bọn họ thậm chí cho rằng, cho dù bà ta phải trả giá bằng sinh mệnh, cũng là vì lợi ích của phủ Quốc công, bà ta không hề do dự nề hà vì phủ Quốc công.

Có lẽ, nên làm cho tất cả mọi người biết, Lương thị không phải công cụ phát tài của phủ Quốc công.

Lương thị không có phủ Quốc công, vẫn ổn như ngày trước, nhưng phủ Quốc công không có Lương thị, không thể được.

Buổi lại mặt thứ ba vốn dĩ diễn ra vào sáng sớm, nhưng bởi vì Lễ thân vương đến tuyên chỉ, thời gian bị trễ, Hạ Thừa tướng đã cho người tới trước phủ Quốc công nói một tiếng, ước chừng khoảng giữa trưa sẽ đến.

Tấn Quốc công chỉ huy hạ nhân trong phủ, chuẩn bị bữa trưa, bởi vì tân lang là Thừa tướng đương triều, cho nên, Tấn Quốc công cũng phải mời mấy vị trưởng bối trong tộc đến.

Bộ tộc của Tấn Quốc công ở nước Đại Chu có căn cơ rất sâu, Có nhiều chi nhánh, nhưng tiên đồ không được mấy người, về phần hôm nay đi mời các trưởng bối trong tộc, cũng đều là nguyên lão trong triều, chỉ là đã nghỉ hưu.

Trong đó có một vị, là thầy dạy của tiên đế, lúc tiên đế vẫn còn là thái tử, vị thái sư này là người hiển hách nhất trong gia tộc hiện giờ.

Ông ta tôn trọng nho học, tôn trọng lễ giáo, dạy tiên đế lấy hiếu nhân trị quốc, khéo trùng hợp là, Lễ thân vương rốt cuộc cùng là một đệ tử của ông ta, có thể nói Lễ thân vương có rất nhiều tư tưởng cũ kỹ, đều là do vị ân sư này dạy dỗ.

Hôm nay một vị lão phu nhân được mời lại đây, vốn làm mặt tiền cho phủ Tấn Quốc công, nhưng ai biết được? Cuộc sống luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tấn Quốc công vì muốn long trọng, cố ý mời người của Tướng phủ lại đây ăn cơm, phong tục này tồn tại đã lâu, kêu mời con rể, ý nói, gia đình nhà gái bên này lúc thành thân thể mời con rể bên kia và người nhà qua đây ăn bữa cơm, cho nên buổi lại mặt thứ ba mời ở lại, lấy cớ này củng cố quan hệ hai nhà.

Thương Mai vốn không muốn đi, nhưng sáng hôm nay Lương thị lén đưa giấy viết riêng, hy vọng cô có thể đến.

Bởi vậy Thương Mai suy đoán, Lương thị tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, cho nên mới báo trước truyện Tây Môn Hiểu Nguyệt, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng. Muốn xem náo nhiệt, tổng lực hai bên phải ngang nhau mới đáng xem.

Hai ngày qua, Hạ Oanh Nhiễm có vẻ rất buồn, từ sau ngày đại hôn, nàng ta không còn tác quái nữa, hôm nay Hạ Thừa tướng nghĩ rằng nàng ta sẽ không đi, nhưng nàng ta lại rất tích cực, sau khi Liên thị tiếp chỉ, trang phục chỉnh tề đến Tiêu Tương Uyển Hậu.

Nàng ta đối Tây Môn Hiểu Nguyệt đặc biệt thân thiết, trước sau đều một tiếng “mẫu thân”.

Tây Môn Hiểu Nguyệt mới vừa đến, cân mượn sức người của Tướng phủ, cho nên, đối với cách xưng hô “mẹ con” này, đến mức mọi người đều cảm thấy ghê tởm.

Trân Nguyệt Nhung là không thể đi, tuy rằng nói là mời tất cả người nhà của Tướng phủ, nhưng vẫn phải theo phép tắc, nếu Tướng phủ thật sự mang Trân Nguyệt Nhung đi, vậy sự việc sẽ trở nên không vui vẻ gì.

Hiện giờ điều là cho Hạ Thừa tướng phiền não, đó là có nên đưa Liên thị đi theo hay không. Nếu đưa đi, không biết Liên thị có nói ra những lời không nói hay không, dù sao hiện giờ nói chuyện với bà ta, mọi người đều thấy bộ dáng sắc sảo và kiêu ngạo.

Nếu không mang theo, tốt xấu gì bà ta cũng là Huyện chúa, lại là phu nhân đầu tiên của Hạ Thừa tướng, Tây Môn Hiểu Nguyệt bước vào phủ, tuy nói là bình thê, nhưng cũng không thể đi quá giới hạn với Huyện chúa, cho nên, Hiểu Nguyệt phu nhân vẫn là thiếp.

Nhà Quốc công mở tiệc chiêu đãi Tướng phủ, ngoài quan hệ thông gia, nói thẳng ra là muốn kết liên minh, không mang Liên Thị theo thì khó nói. Đang lúc Hạ Thừa tướng khó xử, Thương Mai cho Tiểu Khuyên đến báo, nói rằng Liên thị thân thể không khoẻ, không đi phủ Quốc công.

Hạ Thừa tướng thở dài nhẹ nhõm, ông ta nói với Tiểu Khuyên: “Vậy ngươi chuẩn bị thật tốt cho Đại tiểu thư, chúng ta lập tức đi ngay.”

Ông ta kỳ thật không hy vọng Thương Mai đi, nhưng hôm nay cùng lắm chỉ là ăn bữa cơm, cô sẽ không gây phiền toái gì.

Nhớ tới trước đây, đều là do ông ta gây chuyện trước, sau đó mọi chuyện mới trở nên rối tinh, nếu phủ Quốc công không có gây chuyện với cô, ắt hẳn cô sẽ không gây ra chuyện gì.

Bên cạnh đó, tới phủ Quốc công, cô có thể chống đỡ một mình, đối phương toàn bộ đều là người của Tây Môn gia, mà ở Tướng phủ cô cũng chỉ như một nha đầu hay kẻ sai vặt, nếu cô dám ở phủ Quốc công làm loạn, thật sự không biết thế nào là trời cao đất rộng.

Nghĩ đến cuối cùng, ông ta lại cho rằng Hạ Thương Mai nên làm loạn một trận, để cô biết chuyện lợi hại, ngày sau sẽ biết nhẫn nhịn một chút.

Ông ta đem ý tưởng này nói với Tây Môn Hiểu Nguyệt, Tây Môn Hiểu Nguyệt mỉm cười: “Tướng gia không nói, thiếp thân cũng đã có chủ ý.”

“Chủ ý gì?” Hạ Thừa tướng nghe vậy, trái tim đánh thình thịch, không biết vì sao thấy nét mặt của Tây Môn Hiểu Nguyệt âm hiểm, ông ta thấy dự cảm không lành.

Dù là việc Quế Viên hay đại hỏa, đều là chủ ý của Tây Môn Hiểu Nguyệt, hai sự việc này đều gây náo loạn, làm cho Tướng phủ làm trò cười lớn cho thiên hạ, tổn thất không hề nhỏ.

Tây Môn Hiểu Nguyệt khẽ cười: “Yên tâm, tôi cũng không nghĩ cách đối phó với cô ta, mà để người trong tộc xem cô ta sắc sảo xấu xa như thế nào.”

“Hả? Cái này có ý gì?” Hạ Thừa tướng bắt đầu hối hận với đề nghị vừa rồi, ông ta vốn đã có kế hoạch đối phó Hạ Thương Mai, vừa rồi nói muốn dạy dỗ cô là theo cảm tính.

Tây Môn Hiểu Nguyệt nói: “Từ lúc Hạ Thương Mai từ chối hôn sự tới nay, thanh danh của cô ta rất xấu, trong kinh thành dường như không có ai nói cô ta tốt dù chỉ một câu, nhưng trong mấy tháng ngắn ngủi, cô ta đã từ ác nữ lại trở thành ái nữ đáng thương trong mắt trưởng bối, bị người của Tướng phủ hãm hại đáng thương, ngày đó ở bên cạnh căn phòng bị cháy, ta nghe Thúy Ngọc cô cô nói, mọi người thấy cô ta bình yên vô sự, đều buông nhẹ một hơi, chứng tỏ cô ta đã bắt đầu lấy được lòng người.”

“Điểm ấy không cần ngươi nói, bổn tướng biết.” Hạ Thừa tướng lạnh lùng nói, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là quả thật như thế, hiện giờ thanh danh của ông ta Hạ Hòe Quân so với hố xí càng thối, nhưng Hạ Thương Mai và Liên thị lại trở nên thanh cao, thậm chí Thôi thái phi, Trần thái quân đều nhất nhất bảo vệ cô.

Điều này làm cho ông ta uất nghẹn.

“Này, Tướng gia có biết hôm nay về nhà mẹ đẻ, có người như thế nào không?” Tây Môn Hiểu Nguyệt cười độc.

“Ai?” Hạ Thừa tướng hỏi.

“Thái tử thái bảo, Tây Môn đại nhân.” Tây Môn Hiểu Nguyệt nhẹ giọng nói, mặt mày đắc ý, hiện giờ, bộ tộc Tấn Quốc công ra tay, chính là vị Tây Môn thái bảo này.

“Cái gì? Tây Môn thái bảo cũng đi?” Hạ Thừa tướng kinh ngạc, phải biết rằng, vị này là học giả lớn tuổi, lâu rồi không tham dự lễ tiệc nào, nếu nói trong kinh thành ai là người có danh vọng cao nhất, ngoài ông ta chỉ có viên đại học sĩ Mạc Chúc Liễu.

Viên đại học sĩ đã hồi hương, trong kinh thành người tài dần ít đi, nhưng Tây Môn thái bảo vốn là thầy dạy của tiên đế, trước khi cáo lão thì quyền cao chức trọng, đề bạt rất nhiều người, ông ta chân chính là người vô cùng hiển hách.