Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 133: Nói chuyện thị phi trước




Phu nhân Nguyệt Nhung chưa rối rắm bao lâu thì nghe thấy thị nữ bên cạnh đến truyền lời, hai mắt bà ta hiện lên nét vui vẻ, được lắm, Liên Thị, cho dù bà ở đâu, chỉ cần bà đi ra là được rồi.

Bà vẫy lui thị nữ, đi đến bên cạnh lão phu nhân: “Mẫu thân, bên phía phòng bếp đến hỏi một vài việc.”

Nói xong, lập tức dán sát vào tai bà nói khẽ: “Thùy Nga vừa mới sai người đến nói, lát nữa Du ma ma sẽ đỡ Liên Thúy Ngữ đến hậu hoa viên đi dạo.”

Lão phu nhân có chút không vui nói: “Chút chuyện nhỏ thế này mà cũng muốn hỏi ta? Bảo phòng bếp tự xem mà làm, lúc đầu nói làm như thế nào thì cứ làm như thế đấy, ngươi đi để ý kỹ vào, nhìn lửa cho kỹ, hôm nay có rất nhiều khách, đừng chậm trễ khách về mặt ăn uống.”

Một câu này có hai ý nghĩa, chỉ có mình phu nhân Nguyệt Nhung mới nghe hiểu, Thôi Thái Phi và Lão Thái Quân còn tưởng là đang nói chuyện phòng bếp.

Phu nhân Nguyệt Nhung nói: “Vâng, vậy con không làm phiền mẫu thân trò chuyện với Thái Phi và Lão Thái Quân nữa.”

Lập tức khom người lui xuống.

Lão phu nhân nhìn bóng người phu nhân Nguyệt Nhung, thở dài khe khẽ: “Liên Thị vô năng, nếu hôm nay không có Nguyệt Nhung làm chủ chuyện trong nhà, lão thân cũng không sống được mấy ngày tháng yên ổn.”

Thôi Thái Phi không khỏi hỏi: “Sao Liên Thị không chịu ra ngoài mãi vậy? Hôm nay là sinh nhật của ngươi, theo lý thì chủ mẫu trong nhà nên ra ngoài đón tiếp khách khứa, suốt ngần ấy năm mà chưa bao giờ thấy nàng ta đi ra ngoài cả.”

Lâu lắm rồi Thái Phi không để ý đến mọi chuyện, bà là mẫu phi của lão Lục Huệ Thân Vương, lúc tiên đế còn là Thái Tử thì bà đã hầu hạ tiên đế rồi, cũng là phi tử đi theo vua, vào năm bốn mươi tuổi lại may mắn sinh được Huệ Thân Vương, cho nên tuổi của bà còn lớn hơn cả Hoàng Thái Hậu.

Từ sau khi Huệ Thân Vương được phong Vương, bà lập tức dọn ra khỏi cung ở cùng với con trai bà, ngày ngày ngậm kẹo đùa cháu, cuộc sống vô cùng sung sướng, thỉnh thoảng lại đi ngồi chung với nhóm lão thái thái tâm sự, cuộc sống vô cùng tiêu dao tự tại.

Bà gần như chẳng hề hay biết gì về những chuyện mới xảy ra ở phủ Thừa Tướng và trên triều đình, Huệ Thân Vương không cho phép người khác nói cho bà biết mấy chuyện này, quấy rầy cuộc sống an nhàn của bà.

Lão phu nhân đang ước gì Thôi Thái Phi hỏi đến Liên Thị, bà buồn bã nói: “Từ khi Nguyệt Nhung vào cửa đến giờ, nàng ta đã rất hiếm khi ra ngoài, tài nữ có chỗ tốt của tài nữ, nhưng mà lại quá kiêu ngạo, nàng ta khinh thường Nguyệt Nhung, sau khi Nguyệt Nhung sinh cho nhà họ Hạ một cặp song sinh xong, thậm chí còn không thèm quan tâm đến phu quân nữa, ngày nào cũng ở Hạ Chí Uyển không biết làm gì, thỉnh thoảng lại triệu kiến một vài người ngoài đến làm thơ vẽ tranh, nhưng lão thân thấy cũng chẳng phải người đứng đắn gì, haizz, lời này cũng chỉ có thể nói với Thái Phi và Lão Thái Quân, không thể nói với người khác được, mất mặt!”

Lão phu nhân thở dài liên tục, lại công thêm gương mặt buồn bã làm Thôi Thái Phi vô cùng đồng tình, càng cảm thấy khó chịu với Liên Thị hơn.

“Nếu Huệ Vương Phi mà có tính tình như thế, ai gia đã hưu nàng ta từ lâu rồi, cũng mệt ngươi còn nhịn nổi.” Thôi Thái Phi tức giận nói

“Lão thân già rồi, không quản được quá nhiều chuyện, cũng chỉ trách nhi tử si tình của ta, trước kia bị thanh danh của nàng ta mê hoặc, ai ngờ được nàng ta là loại người như thế? Mấy năm nay chưa bao giờ phụng dưỡng lão thân, không thể nói là con dâu hiếu thuận, cũng thôi đi, nhưng mà, haizz, nói một câu không biết xấu hổ, nàng ta còn không muốn phu thê cùng phòng, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thật sự là mất mặt chết.”

Lão phu nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng làm giống như nhịn không được nói ra, cũng tăng thêm một chút cảm giác chân thật.

“Như thế còn được sao?” Thôi Thái Phi lập tức nổi giận: “Ngươi kêu nàng ta ra đây, ai gia nhất định phải nói vài câu với nàng ta mới được.”

Lão phu nhân xua tay: “Ngày hôm nay cũng không thích hợp, hôm khác đi, hôm nào đó Thái Phi nếu nể mặt đến đây, thay thế lão thân dạy dỗ nàng, ở trước mặt người ngoài lão thân cũng không dám nói nữa câu, cũng chỉ dám kể khổ trước mặt hai vị.”

“Trước kia mọi người đều hâm mộ ngươi, cưới được một tài nữ nổi tiếng khắp thiên hạ, không ngờ lại có nhân phẩm như thế, lão Lục nhà ta cứ mãi nói Liên Thị tốt đến cỡ nào, nói nhà Tướng gia hạnh phúc đến bao nhiêu, đúng là nên để tiểu tử kia đến đây nghe thử, nhìn thử xem Liên Thị là loại người như thế nào.”

Thôi Thái Phi vô cùng tức giận nhìn Lão Thái Quân: “Thái Quân, ngươi nói thử xem, nữ nhân như thế sao xứng làm vợ người khác chứ? Có phải là nên mắng một trận không?”

Lão Thái Quân lại giống như đang ngẩn ngơ, nghe Thôi Thái Phi hỏi, bà ngẩn ra một lúc lâu: “Hả?”

“Thái Quân làm sao vậy? Không nghe lão phu nhân nói gì sao?” Thôi Thái Phi hỏi: “Có phải cảm thấy khó chịu nơi nào không?”

Lão Thái Quân cười mỉa nói: “Lão thân không có gì, chỉ là lúc nãy nghe Thôi Thái Phi nói muốn hưu thê gì đó, sao vậy? Vương gia nhà người định hưu thê sao? Tính khi nào hưu?”

Tuy Lão Thái Quân đã lớn tuổi, nhưng lại là người vô cùng nhạy bén, bà cũng biết cho dù là chuyện gì cũng không thể tin lời của một phía, đặc biệt là hôm nay lão phu nhân giống như cố tình nói ra những lời này, cứ như là muốn cố ý muốn lộ ra điều gì đó vậy.

Mấy năm nay bà luôn thích vờ làm người câm người điếc trước mặt mọi người, thật sự làm người ta cho rằng bà là loại người ngu ngốc dễ bị lừa.

Cố ý không muốn tiếp lời, là vì không muốn bị người khác lợi dụng.

Thôi Thái Phi nghe bà nói vậy, cười nghiêng ngã: “Được rồi, lão Lục nhà ta đã gần ba mươi, ngươi cũng đừng có nghĩ đưa cháu gái của ngươi cho lão Lục nhà chúng ta, đợi quay về lại tìm cho ngươi vài thanh niên tài tuấn, để ngươi lựa chọn.”

“Ta còn chọn gì chứ? Có là may rồi, bây giờ là người ta chọn Loan Loan nhà chúng ta!” Lão Thái Quân cũng rất đau đầu.

“Bên phía Tiêu Thác vẫn không có tin tức gì sao” Thôi Thái Phi hỏi.

Lão Thái Quân lắc đầu: “Tiểu tử kia sao lại thích Loan Loan được chứ?”

“Loan Loan cũng chỉ thô lỗ một chút thôi, mấy mặt khác vẫn khá tốt!” Thôi Thái Phi an ủi nói.

Lão Thái Quân liếc nhìn bà: “Người cũng đừng an ủi lão thân, từ năm mười lăm tuổi khi nàng bắt đầu cập kê đến bây giờ ta vẫn luôn lựa chọn vị hôn phu cho nàng, mấy năm nay không gặp được một trăm cũng đã gặp được mấy chục tài tuấn, có người nào nhìn trúng nàng chứ?”

Lão phu nhân thấy Lão Thái Quân dời đề tài sang chuyện khác, không tiếp tục bàn về Liên Thị nữa, lập tức tùy tiện qua loa vài câu: “Tôn tiểu thư xinh đẹp, lại còn thông minh, chỉ là duyên phận chưa đến thôi, Lão Thái Quân cũng đừng quá nóng vội.”

Dừng một lát, bà quay sang Hạ Thương Mai, lại dời đề tài lại: “Lão thân mới cần phải lo lắng đây, người nhìn Thương Mai nhà ta đi, đầu tiên là hối hôn Lương Vương, sau lại ồn ào chuyện đại thông, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng đã đắc tội, lại dính phải một người mẫu thân như Liên Thị, không biết suy nghĩ cho nàng, sau này lão thân đi rồi, cũng không biết còn ai tính toán cho nàng.”

“Rốt cuộc thì chuyện hối hôn là như thế nào vậy?” Thôi Thái Phi chỉ nghe nhắc đến chuyện hối hôn, nhưng lại không biết được nguyên nhân chuyện này, càng không biết bởi vì hối hôn mà lại tiếp tục dẫn đến một loạt chuyện tiếp theo.

Lão phu nhân thở dài: “Lúc đó vốn định gả Nhiễm Nhi cho Lương Vương, ai mà ngờ Liên Thị vẫn cứ luôn quậy phá nói Thương Mai là đại tiểu thư, nếu có gả thì cũng phải là Thương Mai gả trước, hơn nữa Thương Mai gặp Lương Vương xong cũng cảm thấy rất thích, vẫn luôn quậy phụ thân nàng muốn phụ thân đi nói với Lương Vương là gả nàng cho hắn. Khó khăn lắm mới sắp xếp xong chuyện này, bên phía Lương Vương cũng đã đồng ý cưới nàng, kết quả sau đó Thái Tử và Nhiễm Nhi vừa ý nhau, Thương Mai lại không cam lòng, muốn gả cho Thái Tử, cho nên mới xảy ra chuyện hối hôn.”

Thôi Thái Phi không ngờ mọi chuyện lại là như thế, thật sự tức giận không chịu nổi: “Sao lại có thể ẩu tả như vậy? Nàng còn có thể tự quyết định gả cho ai sao? Nàng tưởng nàng là ai hả? Có là con của ông trời cũng không cao quý đến như thế.”