“Bản cung hỏi ngươi lần nữa, rốt cuộc ngươi có chịu gả hay không!” Một giọng nam thô bạo lạnh lùng vang lên bên tai Hạ Thương Mai, cô khẽ khàng nâng mí mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú mà hung dữ của một người đàn ông.
Trên người đau như bị ngàn vết kim châm, cổ lại bị người trước mặt hung bạo bóp chặt lấy, lồng ngực khó chịu như muốn vỡ ra.
Cô lấy làm lạ, chuyện gì thế này? Không phải cô đã chết rồi sao? Cô nhớ là mình bị cấp trên bán đứng, sau đó bị bắn trúng năm phát súng nên đã mất mạng rồi.
Lập tức có một dòng kí ức chảy vào đầu óc cô, nhưng lại không phải là kí ức của cô.
Thương Mai còn chưa kịp định thần lại thì đã bị ăn một cái tát trời giáng lên mặt, mạnh đến mức khiến đầu óc cô quay cuồng, nổ đom đóm mắt.
Mùi vị của máu len lỏi trong khoang miệng, cô nôn ra máu tươi, cảm giác sau lưng đau đớn như lửa đốt, cô ngẩng đầu, lửa giận ngùn ngụt trong đáy mắt, dòng ký ức còn lưu lại trong đầu đã cho cô biết, vừa rồi nguyên chủ của cơ thể này bị gậy đánh chết, cô mới có thể xuyên không về hồi sinh vào thể xác người này.
“Trả lời bản cung, ngươi có chịu gả cho Lương Vương không?”
Lại là một câu chất vấn đầy giận dữ, đi kèm đó là một cái tát trời giáng nữa, người đánh cô chính là Thái tử Mộ Dung Trịnh đương triều.
Một hình bóng màu xanh lục bổ nhào ra, kéo Mộ Dung Trịnh ra, vừa khóc lóc vừa nói: “Điện hạ, đừng gây khó dễ cho tỷ tỷ nữa, phụ thân hôm đó mặc dù uống say, quả thực đã sai lầm khi cho ta hứa hôn với Lương Vương điện hạ. Bắt tỷ tỷ thay ta gả đi thực sự làm khó tỷ ấy, hơn nữa, trong lòng tỷ tỷ cũng luôn tương tư Mộ điện hạ ngài, ngài bắt ép tỷ ấy như thế, há chẳng phải là muốn ép chết tỷ ấy sao?” Người ấy ướt lệ kiểu diễm, dáng vẻ yểu điệu yếu đuối, đó chính là muội muội của Hạ Thương Mai – Hạ Oanh Nhiễm.
Mộ Dung Trịnh thấy vậy thì vô cùng đau lòng, liền buông Thương Mai ra, quay sang nhẹ nhàng đỡ lấy Hạ Oanh Nhiễm.
Không khí ngay lập tức tràn vào lồng ngực Thương Mai, cô hít lấy từng hơi sâu, xua tan đi không khí chết chóc.
Thương Mai lảo đảo đứng dậy, nhưng sự đau đớn trên cơ thể khiến cô hít vào một hơi lạnh, đứng không vững, hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất, kí ức còn sót lại cộng với cuộc đối thoại của hai người kia khiến cô ngay lập tức đoán ra được tình hình trước mắt.
Phụ thân của chủ cơ thể là Thừa tướng đương triều, một tháng trước khi uống rượu với Lương Vương điện hạ, lúc uống say đã đồng ý với yêu cầu muốn lấy Hạ Oanh Nhiễm làm thê tử của Lương Vương điện hạ.
Thừa tướng sau khi tỉnh rượu thì hối hận vô cùng, bình thường ông thương thứ nữ Hạ Oanh Nhiễm của phu nhân Nguyệt Nhung nhất, làm sao có thể nỡ gả nàng ta cho Lương Vương tàn bạo chứ?
Hạ Oanh Nhiễm cũng khóc lóc làm loạn không chịu gả đi, vì nàng ta đã tâm đầu ý hợp với Thái tử từ lâu, muốn trở thành Thái tử phi.
Thừa tướng bất đắc dĩ, đành buộc con gái cả Hạ Thương Mai thay muội muội gả cho Lương Vương.
Hạ Thương Mai tuy là con gái cả, nhưng ở trong phủ Thừa tướng, cô chưa từng được nhận sự tôn trọng của người làm con cả, mẫu thân của cô cũng bị Thừa tướng ghét bỏ.
Hạ Thương Mai cũ đương nhiên không đồng ý gả đi, Hạ Oanh Nhiễm lại càng khóc lóc kể lể với Mộ Dung Trịnh.
Những chuyện vừa xảy ra trong sân lần lượt hiện lên trong đầu Thương Mai, Mộ Dung Trịnh không những cấu kết với người trong phủ Thừa tướng ép cô gả cho Lương Vương mà còn dụng hình tra tấn cô, cô thậm chí có thể nghe thấy được lời cầu khẩn trước khi chết của Hạ Thương Mai cũ và máu của cô bắn khắp nơi.
Hạ Thương Mai lửa giận ngút trời, Mộ Dung Trịnh càng khinh miệt nhìn cô, đá qua một cái: “Ngươi mà cũng xứng đáng tương tư bản cung à? Cái thứ rác rưởi như ngươi, kể cả có tặng cho bản cung, bản cung cũng không thèm.”
Hạ Thương Mai vốn đã phải chịu tra tấn đau đớn, phát đá vừa rồi lại không hề lưu tình, mạnh đến mức cô lại nôn ra máu tươi lần nữa, cô siết chặt nắm tay, trong đáy mắt hiện lên cơn phẫn nộ đang bùng phát mạnh mẽ.
Cô định đứng dậy, nhưng cơ thể cô bị thương quá nặng, thậm chí chỉ cần khẽ động một cái, toàn thân liền đau đớn như bị xé ra.
Hạ Oanh Nhiễm dịu dàng yếu ớt ở trước mặt, dùng khuôn mặt hối lỗi tiếp tục nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi, ta đã từng đồng ý với tỷ là sẽ không có suy nghĩ không an phận nào với Điện hạ, nhưng một chữ “tình này” thực sự không thể nào kiểm soát nổi, ta càng kiềm chế tình cảm với Thái tử điện hạ, thì tình cảm này lại càng sâu nặng, càng không thể tự mình từ bỏ được, xin thứ lỗi cho ta đã không thể không lờ đi lời cảnh báo của tỷ.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Oanh Nhiễm cực kỳ đáng thương, nhưng Hạ Thương Mai biết rõ, đằng sau vẻ mặt ấy rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào.
Mộ Dung Trịnh tức giận: “Sao ngươi dám ngăn cản bản cung và Oanh Nhiễm ở bên nhau? Loại nữ nhân như ngươi đúng là quá tàn độc.”
Hạ Oanh Nhiễm vội vàng giữ lấy tay Mộ Dung Trịnh, nức nở nói: “Điện hạ đừng trách tỷ tỷ, vốn dĩ người làm muội muội như ta không nên tranh giành với tỷ tỷ, là ta sai, là ta không thể khống chế được tình cảm của mình…”
Mộ Dung Trịnh nói: “Oanh Nhiễm nàng đừng nói nữa, nàng đúng là quá mềm lòng nên mới luôn bị nàng ta bắt nạt.”
Hạ Oanh Nhiễm nhìn thấy Hạ Thương Mai đang khốn đốn quá chừng, trong ánh mắt liền lóe lên một tia thâm độc, ả dùng giọng khẩn cầu nói: “Tỷ tỷ, cầu xin tỷ hãy tác thành cho ta và Thái tử điện hạ, muội muội sẽ ghi nhớ ân đức của tỷ cả đời.”
Thương Mai hít vào một hơi khí lạnh, cô lạnh lùng nhìn hai người bên cạnh diễn cảnh tình cảm ân ái như ở chốn không người, trong lòng cảm thấy cực kỳ chán ghét, ở thời hiện đại, cô là quân y của đội đặc công, sống một cuộc đời hào sảng vui vẻ, nên cô không muốn nói chuyện với loại người thích đấu đá lẫn nhau, giả tạo buồn nôn như ả ta.
Ký ức sót lại trong đầu cho cô biết, Lương Vương có tật ở chân, mà hắn ta trời sinh tính cách tàn bạo, mặc dù chưa có chính phi, nhưng trong phủ đã có đến mười mấy thê thiếp, hơn nữa, nghe nói có đến nửa số thê thiếp đều đã trở thành tàn phế rồi, không cần hỏi cũng biết bọn họ đã phải sống những ngày như thế nào trong Vương phủ.
Nguyên chủ chắc hẳn đã biết điều này nên mới không chịu gả cho Lương Vương.
Thương Mai nhịn đau, dùng hết sức lực nghiến răng nói: “Muốn lấy hạnh phúc cả đời ta để thành toàn cho các người sao? Đúng là thứ vô liêm sỉ!”
Mộ Dung Trịnh nghe thấy vậy thì nổi giận lôi đình, hắn nhìn sang mẫu thân của Hạ Oanh Nhiễm – Nguyệt Nhung phu nhân đang ngồi trước hiên: “Bây giờ không đánh thì còn để đến lúc nào nữa?”
Nguyệt Nhung phu nhân vẫn luôn theo dõi từ đầu đến cuối, trong lòng bà thực sự lo lắng khôn nguôi, nếu Hạ Thương Mai không đồng ý thì con gái bà Hạ Oanh Nhiễm sẽ phải gả cho tên ác quỷ Lương Vương kia, hôm nay Thái tử đến gây áp lực, bà những tưởng Hạ Thương Mai sẽ đồng ý, ai ngờ năm lần bảy lượt dùng hình mà nàng ta vẫn không chịu chấp nhận.
Bây giờ nghe thấy lệnh của Điện hạ, bà ta không nhịn được, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, nghiêm giọng nói: “Lên đi, đánh cho ta, đánh mạnh vào, đánh đến khi nào nó đồng ý mới thôi.”
Nguyệt Nhung phu nhân vừa hạ lệnh, hai tên hạ nhân cục cằn thô bạo giữ lấy Thương Mai, từng gậy nặng nề rơi xuống lưng Hạ Thương Mai, đánh cho cô rách ra toác thịt, máu thịt lẫn lộn.
Tám năm theo ngành đặc công đã luyện cho cô ý chí sắt đá, cô nghiến chặt răng, chịu đựng hết những đau đớn và tủi nhục vốn chẳng thuộc về mình, từng ngụm máu tươi cứ thế phun ra, cây gậy trên lưng như muốn đánh gãy từng đoạn xương trong người cô.
Nguyệt Nhung phu nhân và Mộ Dung Trịnh không ngờ Hạ Thương Mai lại cứng đầu đến vậy, Nguyệt Nhung phát cáu, bà ta cũng chẳng thèm duy trì uy nghi của mình nữa, bà rảo bước xuống, một tay nắm tóc trước trán của Hạ Thương Mai, dùng lực đập đầu cô xuống, ác nghiệt nói: “Mày còn không chịu đồng ý thì chính là tự mình tìm đường chết.”
Thương Mai phì một tiếng, nhổ cả miệng đầy máu tươi lên mặt Nguyệt Nhung phu nhân, bà ta tức điên, túm tóc ấn đầu cô xuống đất, dùng chân đạp lên gáy cô: “Này thì cứng đầu này, cứng đầu này!”
Mộ Dung Trịnh lạnh lùng nói: “Phí lời với nàng ta làm gì nữa? Nếu nàng ta còn không chịu, thì cứ làm theo kế sách trước đó của Thừa tướng, gán tội thông dâm, đuổi mẫu thân của nàng ta ra ngoài, để xem Liên Thị mang tội danh kinh khủng như thế bị đuổi ra khỏi phủ có thể sống nổi nữa không.”
Thương Mai điên cuồng phẫn nộ, trong cơn tức giận, dường như còn mang theo chút đau lòng, đây không phải là cảm xúc của cô, mà là cảm xúc còn sót lại lưu trong đại não và trong tim của nguyên chủ, cô có thể tưởng tượng ra trước khi nguyên chủ này chết đi, điều duy nhất mà cô ấy không buông bỏ được chính là mẫu thân của mình – Liên Thị.
Trong cơn mê man, Thương Mai chỉ nghe thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ngày mai là ngày tổ chức hôn lễ rồi, đánh mạnh thêm chút nữa, khi nào ngất đi thì cho lên kiệu hoa, thứ Lương Vương muốn chỉ là lấy đích nữ của phủ Thừa tướng làm Vương phi, còn sau này nó có tàn phế hay bị hủy hoại dung nhan thì Lương Vương cũng không quan tâm đâu.”
Thương Mai khắc ghi giọng nói này trong lòng, kinh nghiệm nghề đặc công cho cô biết, giọng nói này chắc hẳn là phụ nhân của nguyên chủ – Hạ Thừa tướng.
Hổ dữ không ăn thịt con, mà tên Hạ Thừa tướng này còn không bằng chó lợn.
Một trận đòn roi khắc nghiệt lại một lần nữa giáng xuống lưng cô, cuối cùng, cô ngất đi.