Đại sảnh Vương phủ, tụ họp đầy đủ mọi người.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, ấm áp, nhưng lại không thổi được vào lòng bọn họ.
Sợi tóc màu đen theo gió nhẹ bay lên, giống như tâm tình bất an của bọn họ.
“Chết tiệt, nếu để cho ta biết là ai bắt Tinh Nhi, Nguyệt Nhi đi, ta sẽ lột da hắn, rút gân hắn, đưa hắn đi bầm thây vạn đoạn.”
Hai tay Bắc Tiểu Lôi đánh lên bàn trà, trong đôi mắt sáng bởi vì tức giận càng thêm rực rỡ, nghĩ đến cái người bắt đi hai đứa nhỏ, nàng liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé người đó thành mảnh vụn.
“Bây giờ nói những thứ đó có ích lợi gì? Trước tiên phải tìm được hài tử đã.”
Nam Thi Phượng gắt gao nhíu lại đôi mi thanh tú, thật vất vả mới hưởng thụ được cảm giác làm bà ngoại, lại không biết người nào đáng bị chém ngàn đao đoạt mất hai cháu ngoại khả ái lại thông minh đem đi. Tức chết nàng, chờ nàng sau khi thuận lợi tìm cháu ngoại về, sẽ cho cái người kia hối hận.
“Lôi Nhi, Tinh Nhi với Nguyệt Nhi rốt cuộc có thân phận gì?” Đôi mày rậm của Bắc Phong Phi cũng nhíu chặt một chỗ, giống như dây thừng to màu đen. Đôi mắt to nhìn vào Bắc Tiểu Lôi. “Ta cảm thấy thân phận hai cháu ngoan không đơn giản, bằng không, tại sao có thể có người hai lần liên tiếp đến cướp chúng nó? Hơn nữa biết rõ nơi này là Tiêu Dao Vương phủ, bọn họ cũng dám tới?” Càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, có người sẽ vì hai đứa bé không quan trọng mà đối địch với Tiêu Dao Vương gia sao?
“Đúng a, Lôi Nhi, lúc trước khi con nhận nuôi bọn chúng, có thể nghe được Tinh Nhi nói về thân thế của chúng không?” Nam Thi Phượng cũng ngẩng đầu lên, hỏi.
“Không biết.” Lúc trước nàng chính là nhìn thấy chúng đáng thương, hơn nữa chúng không phải là cô nhi sao?
Phu phụ Bắc Phong Phi bị câu trả lời ngắn gọn của Bắc Tiểu Lôi làm cho tức giận đến thiếu chút nữa thì thổ huyết, làm mẫu thân người ta, lại có thể không biết lai lịch hai hài tử. Có người mẹ như vậy sao?
“Nhạc phụ, nhạc mẫu.” Dạ Tinh Thần lên tiếng, môi mỏng câu lên, như có suy nghĩ gì. “Theo ý kiến tiểu tế, không bằng mọi người chia nhau hành động. Một nhóm bắt tay vào điều tra thân phận Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, may ra có thể từ đó tìm được manh mối; một nhóm thì đi tìm tung tích của chúng. Có lẽ chúng ta đang tự hù dọa bản thân, chỉ vì thân phận bọn chúng hiện tại, mới có thể đến cướp chúng đi, muốn dùng chúng để lừa gạt tống tiền…” Mặc dù khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng vội vàng của Lôi Nhi, trước tiên chỉ có thể làm yên lòng nàng.
“Hiền tế nói đúng.” Bắc Phong Phi gật đầu, “Ta xem chúng ta chỉ có thể làm thế.” Thay vì ở chỗ này nghĩ bậy, không bằng mau chóng hành động.
“Được.” Bắc Tiểu Lôi vỗ tay một cái đứng lên, kéo làn váy đỏ rực kiều diễm, tóc dài đen nhánh xinh đẹp buộc lên cao cao, tùy theo gió ngoài cửa sổ thổi vào nhẹ lay động, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo tràn đầy kiên định. “Chúng ta chia nhau hành động.”
Bắc Phong Phi đứng lên, phân công mọi người.
“Ta cùng Phượng Nhi đi vùng phụ cận tìm tung tích hai đứa nhỏ. Kim Ngân Tài Bảo đi tìm mấy tên khất cái, thăm dò một chút xem phụ cận gần đây có gì khác thường hoặc có trông thấy hai đứa nhỏ. Tiểu Thục, Tiểu Lục đi theo Lôi Nhi cùng đi tìm hài tử, cuối cùng cần phải làm phiền con rể phái người trong Vương phủ đi tìm hiểu thân thế chúng nó.”
“Được, cứ làm như thế.”