Vương Phi Cường Hãn

Chương 121: Gặp nhau




“Hiện tại ngươi thua rồi.”

Chỉ mấy chữ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lực áp bách mạnh mẽ.

Sắc mặt bạch y thiếu nữ trầm xuống, cảm thấy ánh mắt bốn phía như đang cười nhạo nàng. Trong lòng bực mình tức giận, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hồng y nữ tử trước mặt, hận không thể một miếng xé rách nàng ta. Lần đầu tiên trong đời, nàng nếm phải mùi vị bị người giẫm đạp dưới chân.

“Ngươi không cần khinh người quá đáng.” Trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi, hung hăng trừng.

Bắc Tiểu Lôi nghe thấy lời nói của bạch y thiếu nữ thiếu chút thì té ngã, rốt cuộc là ai khinh người quá đáng? Rõ ràng là xe ngựa của nàng ta làm cho mọi người kinh hoảng, nàng ta ngược lại giả làm khổ chủ; hiện tại, rõ ràng nàng ta muốn cướp Tiểu Kim, lại thốt lên một câu như vậy. Nàng ta là không có đầu óc, hay là không phát triển đầy đủ, mới có thể cho rằng tất cả mọi người nên xoay quanh nàng ta, bản thân cảm thấy rất tốt đẹp vậy.

“Phi, bổn cô nương cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác ‘tú tài gặp phải binh’ rồi.” Chậc, nữ nhân này có bề ngoài lớn, mà đầu óc lại không lớn. Ngang ngược không nói lý lẽ.

“Ngươi có ý tứ gì?” Thiếu nữ trừng Bắc Tiểu Lôi, vừa nghe nàng nói cũng biết nhất định là đang mắng chính mình.

“Tự mình suy nghĩ.” Bắc Tiểu Lôi liếc trắng nàng ta một cái, xoay người muốn đi, nàng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với nữ nhân điên này. Bị nàng ta quấy rối như vậy, ngay cả tâm tình dạo phố cũng không còn. Nàng vẫn nên cùng kẻ gây tai họa sớm trở về một chút, nàng nhớ hai tiểu bảo bối rồi.

“Kẻ gây tai họa, đi thôi.”

Đi lên trước kéo Dạ Tinh Thần, đổi lấy nụ cười sủng nịch của hắn.

“Được.” Xem chuyện vừa rồi, Lôi Nhi của hắn tuy cũng có chút ngang ngược, nhưng so với bạch y thiếu nữ kia, quả thực là tốt hơn nhiều.

“Này, ngươi đứng lại đó cho ta.”

Bạch y thiếu nữ thấy Bắc Tiểu Lôi đánh thắng mình rồi muốn đi, trong lòng tức giận đến ngứa răng. Vừa đứng vững, liền đi lên hai bước quát hai người. Tuy bộ dạng người nam nhân kia tuấn mỹ vô trù, nhưng trong lòng thiếu nữ chỉ có sư huynh của mình không giống người khác đem toàn bộ ánh mắt lưu lại trên người hắn.

“Mặc kệ nàng ta.” Bệnh thần kinh mới nghe lời nha đầu điên không nói lý lẽ.

Bắc Tiểu Lôi nói thầm ở trong lòng, thời gian quý giá của nàng không cần tiếp tục lãng phí trên người nàng ta. Kéo Dạ Tinh Thần chuẩn bị bước lên xe ngựa, coi lời nói của bạch y thiếu nữ thành gió thoảng ngoài tai.

“Này—“ Lại dám coi thường nàng.

Bạch y thiếu nữ tức giận, xoát một cái rút kiếm ra bắn về phía Bắc Tiểu Lôi.

Mọi người kêu lên sợ hãi, lúc này hồng y nữ tử và nam tử kia lại đúng lúc đưa lưng về phía bạch y thiếu nữ, không có một chút phòng bị, bọn họ gần như có thể thấy trước cảnh thanh kiếm lóe ra hàn quang xuyên qua sau lưng hồng y nữ tử, những người nhát gan đã nhắm cả hai mắt lại, không đành lòng nhìn chuyện sắp xảy ra.

Nhưng ngoài dự đoán, bọn họ lại nghe thấy một tiếng đang, trợn mắt nhìn lên, ô, thì ra là một nam tử áo đen xuất hiện ở phía sau hồng y nữ tử, trên tay cũng nắm một thanh bảo kiếm thượng hạng, một tiếng đang kia chính là âm thanh nam tử phóng kiếm chắn lại thanh kiếm đang bay tới.

Nghe thấy một tiếng đang, Bắc Tiểu Lôi và Dạ Tinh Thần nhanh chóng quay đầu lại. Khi thấy thanh kiếm bị hắc y nhân đánh rơi trên mặt đất cũng đã hiểu rõ, sắc mặt hai người đều trầm xuống. Bạch y thiếu nữ này thật sự là hèn hạ, lại có thể đánh lén sau lưng người khác.

Bắc Tiểu Lôi buông Dạ Tinh Thần ra, đứng ở bên cạnh hắc y nhân, hai cánh tay chống lên eo, đúng tư thế người đàn bà đanh đá chửi đổng trừng bạch y thiếu nữ.

“Nha đầu điên, ngươi đủ chưa? Lại dám đánh lén sau lưng người khác, ngươi không thấy mất mặt à?” Hừ, tức chết nàng rồi, may mắn có thị vệ chặn lại, nếu như tổn thương đến kẻ gây tai họa không có công phu, xem nàng có rút da nàng ta không. Cứ nghĩ đến việc kẻ gây tai họa có thể bị thương, sắc mặt Bắc Tiểu Lôi càng thêm âm trầm.

“Đúng là, đánh lén sau lưng người khác, thực hèn hạ.”

“Không nghĩ tới một cô nương gia, tâm địa lại ác độc như vậy.”

Những người xung quanh lại bắt đầu nghị luận ồn ào, càng lúc càng xem thường bạch y thiếu nữ.

Bạch y thiếu nữ nghe thấy nghị luận của mọi người, khuôn mặt đều tái đi.

“Đánh thắng ta còn muốn chạy à? Không dễ dàng như vậy.” Bạch y thiếu nữ trừng Bắc Tiểu Lôi, vừa nhìn sẽ không chịu bỏ qua.

Nương của ta ơi, hôm nay trúng phải cái vận gì vậy. Lại đụng phải một kẻ điên khó chơi.

Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, nhịn nha đầu điên này đủ rồi nha. Còn nhịn nàng ta nữa, nàng không phải họ Bắc.

Chợt, Bắc Tiểu Lôi vươn tay mềm tới eo lưng, roi đã ở trong tay. Thân hình đỏ rực giống như tên rời cung, bay về phía bạch y thiếu nữ. Không hề cho nàng ta bất luận cơ hội phản kích, một roi tiếp một roi vút lên trên người nàng ta.

Bạch y thiếu nữ bị Bắc Tiểu Lôi đột nhiên đến gần dọa sợ, bối rối ứng chiến, lại quên mất kiếm đã bị hắc y nhân đánh bay, thân mình đành trái phải hai bên tránh công kích của Bắc Tiểu Lôi. Nhưng không ngờ roi của Bắc Tiểu Lôi như có sinh mạng, nàng ta tránh bên nào, roi liền đuổi theo đến bên ấy. Qua mấy chiêu, trên người nàng ta đều dính roi. Tay áo bị roi vụt rơi một mảnh, hở miệng, lộ ra cánh tay trắng trơn bóng, đưa tới tiếng kinh hô của người bên ngoài. Cũng làm cho chính nàng ta vừa thẹn vừa giận, lại không làm gì được Bắc Tiểu Lôi.

“Vương phi, tức giận rồi.” Nam tử áo đen đứng ở bên người Dạ Tinh Thần nói.

Dạ Tinh Thần gật đầu, nếu như Lôi Nhi có thể nhịn được, nàng đã không phải là Bắc Tiểu Lôi rồi.

Chỉ thấy Bắc Tiểu Lôi càng vung roi càng nhanh, bạch y thiếu nữ kia cố hết sức để né tránh, trên người lại bị vụt thêm mấy roi, phu xe ngựa của bạch y thiếu nữ đứng ở một bên nhìn thấy vô cùng lo lắng, nhưng lại không có cách gì.

Đúng lúc này, bốn đạo bóng dáng từ một bên phố đi tới. Thấy nơi này bị vây thành một đoàn, hai tiểu hài tử tuổi nhỏ đều hiếu kỳ kéo dài cái cổ muốn nhìn. Làm cho nam nhân đang ôm nữ oa nhịn không được khẽ cười, thoáng cái nâng tiểu nữ oa lên đỉnh đầu.

Tiểu nữ oa còn chưa kịp kinh hô, hai mắt đã dừng ở trên người hồng y nữ tử đang vung roi.

“Mẫu thân—“