Vương Phi Cường Hãn

Chương 118: Công lực họa thủy không giảm




Thị trấn

Cửa hàng san sát, ngựa xe như nước. Tiếng la hét liên tục không ngừng, một mảnh huyên náo, vô cùng sầm uất.

Một cỗ xe ngựa tinh xảo họa những đám mây lành trên thân chậm rãi đi từ cửa thành vào. Bên trái xe, có một cửa sổ nho nhỏ, phía sau cửa hé ra một khuôn mặt tuyệt sắc đang nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên đường đến thích thú.

“Dừng xe—“ Bắc Tiểu Lôi buông rèm cửa sổ xuống, hướng về phía xa phu hô lên.

“Làm sao vậy? Lôi Nhi?”

Dạ Tinh Thần để sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Bắc Tiểu Lôi. Bạch y thắng tuyết, vạt áo thêu viền vàng. Tao nhã, tôn quý, đôi mắt kia sáng như sao, rực rỡ vô cùng. Môi mỏng gợn lên một nụ cười nhẹ, ôn nhu như gió xuân.

Bắc Tiểu Lôi thấy Dạ Tinh Thần như vậy, nuốt một ngụm nước bọt.

Đáng chết, công lực mị hoặc người của kẻ gây tai họa này sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

Dạ Tinh Thần nhìn bộ dáng của Bắc Tiểu Lôi, ý cười bên môi càng sâu. Tiểu nữ nhân này nhất định không biết biểu tình giờ phút này của nàng đối với nam nhân mà nói là có bao nhiêu mê hoặc. Vươn cánh tay thon dài, nhẹ nhàng lôi kéo, để thân mình của Bắc Tiểu Lôi ngã vào trong ngực của hắn.

“Nữ nhân, nàng đang dụ dỗ ta à?” Đôi mắt long lanh kia nhìn thẳng vào hắn, như muốn một ngụm nuốt trọn hắn. Nếu như vậy, hắn thực cam tâm tình nguyện đón nhận.

Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, rõ ràng chính mình đang câu hồn người khác, còn nói nàng dụ dỗ hắn, xin nhờ, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là ‘vừa đánh trống vừa la làng’?

Ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn, chẳng biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy kẻ gây tai họa có chút biến đổi. Hiện tại hắn không còn thị huyết như trước kia, thỉnh thoảng nàng còn có thể cảm giác được hơi thở lãnh lệ trên người nam nhân này, hoàn toàn không giống cái loại cảm giác văn nhược lúc ban đầu. Chẳng lẽ nam nhân này nhưng thật ra là một nam nhân phúc hắc?

“Này.” Bàn tay trắng mềm chọc chọc lồng ngực rộng lớn của hắn, phấn môi hé mở. “Ngươi có phải có chuyện gì giấu ta không?” Cảm thấy con ngươi của hắn ngẫu nhiên làm cho người ta nghiền ngẫm.

Nghe thấy lời nói của Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần kinh ngạc trong nháy mắt, chẳng lẽ tiểu nữ nhân phát giác ra chuyện mình che giấu thân thủ?

“Nàng nói thử xem?”

“Vô nghĩa.” Bắc Tiểu Lôi không nghe lườm hắn một cái. “Nếu như ta biết rồi thì còn hỏi ngươi làm gì chứ?” Tên gia hỏa này cố tình chọc giận nàng đây mà.

“Nếu như ta thật sự có chuyện giấu nàng, nàng sẽ làm thế nào?”

Là thăm dò, cũng là lo lắng. Dạ Tinh Thần kỳ thật rất sợ sau này Bắc Tiểu Lôi sẽ vì chuyện hắn che giấu thân thủ cùng thân phận khác của mình mà không tha thứ cho hắn. Không phải không có khả năng, tính khí tiểu nữ nhân này quả thực rất trực tính.

“Ngươi giấu giếm ta cái gì?” Bắc Tiểu Lôi đẩy Dạ Tinh Thần ra, ngẩng đầu hoài nghi nhìn hắn.

“Ta cho ngươi biết, ta hận nhất bị người ta gạt. Nếu như ta biết ngươi lừa ta cái gì, nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

Trái tim Dạ Tinh Thần lộp bộp rơi xuống, thảm rồi, hắn thật sự lừa nàng. Nếu vạn nhất nàng phát hiện, hậu quả sẽ thế nào đây?

“Sao ngươi không nói lời nào?” Bắc Tiểu Lôi thấy Dạ Tinh Thần mím môi, vẻ mặt có chút kỳ lạ. Không khỏi cổ quái mà đánh giá trên dưới hắn một phen, “Chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi? Nói, có phải trộm nuôi nữ nhân ở bên ngoài hay không? Hay là tính toán nạp thiếp hả?” Nhìn bề ngoài hắn, điều đầu tiên nàng nghĩ đến trong đầu chính là bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt cường hãn của hắn, có lẽ thật sự có nữ nhân ở bên ngoài.

Nghe được lời Bắc Tiểu Lôi nói, Dạ Tinh Thần không biết là nên thở nhẹ nhõm một hơi hay là nên cười. Thì ra ngày ngày tiểu nữ nhân này đều đề phòng hắn đi tìm nữ nhân khác à? Ngón tay điểm chop mũi nàng một cái, có mấy phần sủng nịch nói.

“Nàng ấy à, rốt cuộc trong đầu nhỏ chứa những gì vậy?”

Bắc Tiểu Lôi đẩy ngón tay của hắn ra, trừng mắt nhìn hắn.

“Chẳng lẽ không phải? Ngươi nhìn lại bản thân xem, đúng là bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt mà. Ta còn chưa quên lúc mới tới vương phủ, đã có hai nữ nhân chạy đến tranh trượng phu với ta đâu, hừ hừ—“

Dạ Tinh Thần nhếch môi khẽ cười, thì ra tiểu nữ nhân này còn nhớ rõ chuyện xưa của cả năm trước như vậy.

“Được rồi, không phải nàng muốn xuống xe đi dạo phố à? Đi thôi.” Nói xong, liền đứng dậy dắt theo nàng đi xuống xe ngựa.

“Làm sao ngươi biết?” Bắc Tiểu Lôi truy vấn hỏi, vừa vẫy tay gọi Tiểu Kim đang đậu ở một bên, phút chốc Kim Sí Điểu bay đến trên vai thơm của nàng.

Dạ Tinh Thần nhếch môi, đứa ngốc, từ trước đến giờ tâm tư của nàng đều viết ở trên mặt hết rồi.

Hai nam nữ một đỏ một trắng đi từ trên xe ngựa xuống. Vẻ ngoài tuyệt sắc, tuyệt mỹ kia lập tức thu hút ánh mắt đám đông. Đặc biệt khi nhìn thấy một con chim màu vàng đậu ở trên vai hồng y nữ tử thì lại càng kinh ngạc không thôi.

Trời ạ, bọn họ không nhìn lầm chứ, trên đời còn có cả loài chim màu vàng à?

“Tiểu Kim, ngươi xem tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi nha.”

Bắc Tiểu Lôi cũng hiểu rõ Tiểu Kim đặc biệt, cho nên phản ứng của mọi người tự nhiên là nằm trong dự liệu. Ngẩng đầu lên, trêu đùa với Tiểu Kim ở trên vai.

Đôi mắt phỉ thúy của Tiểu Kim trợn trắng, tựa hồ nghe hiểu lời của Bắc Tiểu Lôi.

Dạ Tinh Thần câu môi, sủng nịch nhìn hình ảnh một người một chim đang đùa giỡn. Thế nhưng, hắn lại không biết nụ cười của hắn giống như hoa xuân nở rộ, sáng lạn, tuyệt mỹ làm cho nam nữ xung quanh đều trợn tròn mắt.

Nam nhân thật tuấn! Quả thực là yêu nghiệt, quyến rũ làm tim gan người khác thùng thùng nhảy loạn.

“Tránh ra—“