Nguyệt Diễm quốc – Hoàng cung
Rường cột chạm trổ, ngói lưu ly dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ.
Trong ngự thư phòng, lụa trắng lay động, hương khói vấn vít.
Long bào rộng mở, mắt rồng sắc bén trên vạt áo bay lên. Nam nhân đứng ở bên
cửa sổ, dùng mũ miện màu vàng cố định sợi tóc rủ xuống trên bả vai rộng
lớn, chẳng biết tại sao bóng dáng cao ngất ấy lại làm cho người ta cảm
thấy tịch mịch…
Đôi mắt thâm thúy không có chút cảm xúc, bầu trời xanh lam rơi vào trong đáy mắt hắn. Màu xanh lam như vậy càng tăng thêm mấy phần u buồn, rõ ràng không có cảm xúc, nhưng lại tựa hồ tồn tại ưu
sầu không thể hóa giải trong đáy mắt đó.
Ba năm rồi.
Tìm
khắp đại giang nam bắc lại vẫn không có hành tung của nàng, nàng rốt
cuộc đang ở nơi nào đây? Nhu Nhi, bọn nhỏ hiện tại có khỏe không? Xin
tha thứ cho ta, lúc trước phải rời đi là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng ta đã
nói sẽ trở về tìm nàng và các con, tại sao lại không đợi ta chứ?
Con ngươi ảm đạm, hắn vĩnh viễn không quên được lần trở về đó, phải đối mặt với bi thương người không nhà trống.
Nàng hận ta ư? Cho nên mới không nói một tiếng mang theo hài tử rời đi?
Gió thổi qua, tóc đen nhẹ nhàng bay lên.
Nếu đây là trừng phạt, như vậy đã quá đủ rồi. Xin cho ta một cơ hội, để ta có thể chuộc tội, có thể bù đắp cho các người.
…
“Hoàng thượng.”
Thân ảnh màu đen xuất hiện ở trong phòng, cuốn theo một trận gió lạnh.
Nam nhân quay đầu, trên gò má tuấn mỹ vô trù lại có một vết đao nhàn nhạt.
Giống như món đồ mỹ nghệ, tinh xảo nguyên bản không có tỳ vết bị làm
hỏng, làm hắn tăng thêm mấy phần lãnh khốc.
“Có tin tức rồi ư?”
Giọng nói lạnh nhạt, bên trong tay áo màu vàng rũ xuống, bàn tay to gắt
gao nắm chặt thành nắm đấm, che giấu sự khẩn trương của hắn.
“Thuộc hạ vô năng.” Thân ảnh màu đen cúi thấp đầu xuống.
“Không hỏi được gì ư?” Nam nhân có chút thất vọng, trong đôi mắt càng thêm ảm đạm.
Khoảnh khắc, trong ngự thư phòng không còn tiếng động.
Trong không khí lộ ra một cỗ áp lực đè nén.
“Ngươi lui xuống đi.” Nam nhân phất tay, lại quay lưng qua. Ánh mặt trời nhàn
nhạt chiếu xiên từ song cửa sổ vào, rơi trên người nam nhân. U buồn kia
càng thêm sâu.
“Vâng.” Thân ảnh màu đen đứng lên, khi mâu quang
nhìn đến bóng lưng cô tịch của nam nhân thì lại có chút không đành lòng. Kỳ thật hắn đã tra ra được tin tức rồi, nhưng mà hắn không biết nên mở
miệng nói như thế nào với hoàng thượng. Ba năm qua, hắn nhìn hoàng
thượng cứ từng chút hi vọng, lại từng chút thất vọng. Hắn không thể xác
định hoàng thượng có thể chịu đựng được tin tức này hay không…
“Hoàng thượng—“ Muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì?” Nam nhân quay người trở lại, thản nhiên nhìn vào hắn.
“Xin hoàng thượng thứ tội.” Thân ảnh màu đen đột nhiên đông một tiếng quỳ
gối trước nam nhân. “Thuộc hạ đáng chết, phạm vào tội khi quân.”
Nam nhân nghe thấy lời của hắn hiển nhiên rất kinh ngạc, lông mày anh khí
nhăn lại. Đôi lãnh mâu nhìn vào ám vệ của mình, thật lâu mới hé môi:
“Ngươi lừa gạt trẫm cái gì?”
“Thuộc hạ—“ Thân ảnh màu đen ngẩng đầu lên, đôi mắt lãnh mạc nhìn vào nam
nhân. “Kỳ thật thuộc hạ đã thăm dò được tin tức của phu nhân.”
“Cái gì?” Nam nhân cả kinh, thân thể lại không tự chủ được lùi từng bước về
sau. Đôi mắt thâm thúy nhìn lại bóng dáng màu đen, khiếp sợ rõ ràng xẹt
qua trong mắt.
“Ngươi nói lại lần nữa.” Ta không có nghe lầm chứ, hắn nói đã có tin tức của Nhu Nhi rồi?
Thân ảnh màu đen cắn răng một cái, rất nhanh nói ra.
“Thuộc hạ đã nghe ngóng được tin tức của Nhu phu nhân, nhưng Nhu phu nhân đã
qua đời rồi. Chỉ còn lại hai vị chủ tử, hiện còn không biết đang lưu lạc nơi nào.”
Ầm—
Nam nhân tựa hồ nghe bên tai vang lên một trận sấm sét, trong đầu bùng nổ trống rỗng.
Hắn vừa nói cái gì? Hắn vừa nói cái gì?…
Câu hỏi cứ không ngừng vọng lại, sâu trong tiềm thức đã ngăn cản lại lời mà hắn vừa nghe.
Thân ảnh màu đen nhìn vẻ mặt trốn tránh của hoàng thượng, đáy mắt hiện lên
sự hối hận. Nhưng sau khi mâu quang chợt lóe lên, lại là kiên định khó
hiểu. Từ nhỏ hắn và hoàng thượng đã cùng nhau lớn lên, năm hoàng thượng
mười sáu tuổi, lúc đó vẫn còn là thái tử. Nhưng người lại đột nhiên mất
tích, tiên hoàng tuy rằng hoài nghi có người hạ thủ sau lưng hoàng
thượng, nhưng lại không có chứng cớ, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm
hoàng thượng. Ai biết lần tìm này lại là chín năm, trong chín năm này,
Nguyệt Diễm quốc nội loạn không ngừng, những hoàng tử, vương gia khác
đều muốn nhòm ngó ngôi báu. Tiên hoàng đối với bọn họ vì Long vị, không
tiếc thủ túc tương tàn mà vô cùng thất vọng, lại càng hi vọng có thể tìm được hoàng thượng về. Năm ấy ngay khi tìm được hoàng thượng, tiên hoàng đã bị người hạ độc, mệnh ở sớm tối. Nguyệt Diễm quốc lại càng loạn
thành một đoàn, vì tiên hoàng, cũng vì dân chúng Nguyệt Diễm, hoàng
thượng rời khỏi tiểu chủ tử đã năm tuổi cùng với Nhu phu nhân đang hoài
thai sắp sinh. Cũng hứa hẹn sẽ trở về đón họ, sao biết hoàng thượng sau
khi về nước gặp phải vô số khó khăn trắc trở, lại càng nguy cơ trùng
trùng, vì an toàn của tiểu chủ tử và Nhu phu nhân, cũng không lập tức
đón họ vào cung. Vậy mà chờ đợi nội loạn được bình định rồi thì tiểu chủ tử và phu nhân cũng không còn bóng dáng…
“Hoàng thượng, Nhu phu nhân đã chết rồi, xin người hãy nén bi thương.”
Hắc y nhân không hi vọng hoàng thượng trốn tránh, người là minh quân, không nên vì một nữ nhân mà hủy đi tiền đồ giang sơn.
“Không—“
Lời nói của hắc y nhân đã kéo nam nhân từ trong thế giới trống rỗng ra
ngoài, hai tay hắn bỗng ôm chặt lấy đầu, trong đôi mắt của hắn tồn tại
tuyệt vọng, cũng tồn tại không cam lòng.
“Ngươi lừa trẫm, Nhu Nhi sẽ không chết.” Nàng đã từng nói muốn phụng bồi hắn cùng nhau trải qua
mặt trời mọc rồi lặn, cùng nhau chậm rãi đến già, nhìn con cháu thành
đàn…
“Hoàng thượng—“ Hắc y nhân quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống.
Nam nhân liều mạng mà lắc đầu, ngón tay đột nhiên chỉ vào hắc y nhân, thanh âm lạnh như băng.
“Ngươi đang lừa trẫm, nói, ngươi vì sao phải lừa trẫm?” Hắn không tin, không
tin. Bọn họ rõ ràng đã ước hẹn với nhau, Nhu Nhi sao có thể đi trước hắn được chứ?
“Hoàng thượng, xin người đừng như vậy.” Hắc y nhân
không chịu nổi bộ dáng này của hoàng thượng, hắn thẳng tắp mà nhìn chằm
chằm vào nam nhân.
“Nhu phu nhân đã không còn, người còn có hai tiểu chủ tử mà. Chẳng lẽ ngay cả họ người cũng không cần ư?”
“Nhu Nhi—“ Nam nhân đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, khàn giọng mà hét lên.
Thanh âm bi ai, khiến ai nghe cũng thấy lòng chua sót.
Trầm mặc, trầm mặc thật lâu.
Ngay khi hắc y nhân sắp chán chường thì hoàng đế lại mở miệng.
“Hài tử hiện đang ở đâu?” Giọng nói khàn khàn, chìm đắm trong vô hạn bi thượng.
“Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ điều tra được tiểu chủ tử đang ở trong Dạ Liêu
quốc.” Tuy hoàng đế rất đau khổ, nhưng ít ra người vẫn không hết hi
vọng, trong lòng hắc y nhân có chút kích động, hắn chỉ biết chủ tử của
hắn sẽ không ngã xuống dễ dàng như vậy.
“Nhanh đi tìm chúng trở về.” Đó là bảo bối Nhu Nhi lưu lại vì hắn.
“Vâng.”