Vương Phi Cường Hãn

Chương 113: Gặp lại Doãn Tư An




Căn phòng trúc thanh nhã.

Sau phòng, trúc xanh đung đưa theo gió. Ánh mặt trời ấm áp, nhàn nhạt từ song cửa sổ bằng trúc chiếu xiên vào, rọi sáng cả gian phòng.

Bình phong vẽ trúc xanh bị chuyển sang một bên, vài đạo bóng dáng chiếm giữ nửa không gian của căn phòng.

Lớp lớp rèm che, tầng tầng lụa trắng.

Vị thuốc đông y nhàn nhạt tràn ngập.

“Được rồi.”

Sau khi Bắc Tiểu Lôi đem Nguyệt tư thảo đã được sắc thành thuốc đút cho Thu Triệu Nguyệt, đưa bát cho nha hoàn Tiểu Thúy ở bên cạnh. Sau đó đứng lên, kéo theo váy áo đỏ rực, hé ra khuôn mặt nhiễm lên một tầng đỏ hồng như ánh bình minh, khiến cho Dạ Tinh Thần không rời được ánh mắt.

“Đa tạ vương phi.”

Thu Triệu Ảnh đỡ muội muội nằm xuống lần nữa, tuy rằng muội ấy vẫn còn hôn mê, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện hô hấp của muội ấy đã đều đặn, hiển nhiên Nguyệt tư thảo đã phát huy công dụng.

“Không cần.” Bắc Tiểu Lôi khoát tay. “Hiện tại chờ sư huynh đến nữa thôi.” Đã gửi bồ câu đưa tin được mấy ngày, chắc cũng sắp tới rồi.

“Môn chủ.” Đang nói, bóng dáng của thiếu niên áo đen xuất hiện ở bên ngoài trúc phòng.

Thu Triệu Ảnh nhìn Thu Triệu Nguyệt nằm ở trên giường, thả nhẹ cước bộ đi ra ngoài cửa sổ.

“Có chuyện gì?” Tận lực hạ giọng, cho dù biết rõ Nguyệt Nhi không có khả năng bị hắn đánh thức, nhưng bản năng hắn vẫn làm như vậy.

“Bẩm môn chủ, năm mươi dặm ngoài cốc, có một bạch y nam tử xuất hiện.” Thiếu niên áo đen cúi thấp đầu đáp.

“Bạch y nam tử?” Thu Triệu Ảnh quay đầu nhìn vào Bắc Tiểu Lôi. “Chẳng lẽ là sư huynh của vương phi ngài tới rồi?” Trong lòng đã tuôn ra vui mừng.

“Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết à.” Bắc Tiểu Lôi nói xong, kéo Dạ Tinh Thần dẫn đầu đi ra khỏi phòng.

“Đúng rồi—“ Vừa đi tới cửa, nàng quay đầu phân phó với Tiểu Thúy. “Tiểu Thúy, nhớ kỹ cứ mỗi canh giờ lại cho Triệu Nguyệt uống một chút nước mật ong.” Cái này là nghe Xú lão đầu nói, nước mật ong có thể bổ sung thêm năng lượng cho Tiểu Thúy.

“Vâng, tiểu thư.” Dù biết rõ Bắc Tiểu Lôi là Tiêu Dao Vương phi, nhưng Tiểu Thúy vẫn theo thói quen gọi nàng là tiểu thư.

“Chăm sóc tiểu thư thật tốt.”

Thu Triệu Ảnh cũng dặn dò Tiểu Thúy, sau đó đi theo bọn Bắc Tiểu Lôi ra ngoài.



“Tiểu Kim a, có phải mày đang nhớ đến chủ tử của mình không?”

Doãn Tư An mặc một bộ tuyết y tung bay, sợi tóc đen nhánh dùng trâm ngọc cố định ở trên cao, có vài sợi rủ xuống bên trán, khuôn mặt mỉm cười, ôn nhu tao nhã. Sư muội bảo bối của hắn thật sự biết kiếm việc cho hắn làm, mới trở về trên núi, bồ câu đưa tin của muội ấy lại tới nữa. Tuy rằng nhìn như đang phiền, nhưng nụ cười sủng nịch kia lại khiến cho người ta nhịn không được muốn cười theo, hắn, là vị hảo ca ca sủng ái muội muội.

Kim sí điểu trên vai Doãn Tư An không thèm quan tâm lời nói của hắn, trong ảnh ngược của con ngươi xinh đẹp như phỉ thúy chỉ có trời xanh núi biếc, giống như một vị vương tử cao quý, lạnh lùng, khiến cho người ta muốn phát điên; tuy rằng đôi cánh màu vàng đưa tới không ít ham muốn của nhiều người, nhưng có ai dám tiếp cận nó chứ. Chỉ một ngụm nước miếng, đủ để cho người ta đi gặp ông bà ông vải rồi.

“Này, Tiểu Kim, ngươi cho ta chút mặt mũi, được không hả?”

Doãn Tư An nhìn con chim không thèm để ý hắn, thở dài một hơi. Thiệt là, thật vất vả mới lừa gạt được nó vài ngày. Kết quả nó lại không để ý hắn, quên đi, lần này hắn sẽ trả nó lại cho sư muội.

“Sư huynh—“

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Ngẩng đầu vừa nhìn, ôi cha, đây không phải là sư muội hắn thì còn là ai nữa chứ? Một bộ váy áo đỏ rực, thêu viền vàng. Tựa như một ngọn lửa, làm cho người ta muốn không chú ý đến cũng không được.

Tiểu Kim trên vai Doãn Tư An vừa nghe thấy tiếng Bắc Tiểu Lôi, chợt hạ xuống một chút, đôi cánh màu vàng giương ra, giống như một tia chớp màu vàng bay vút về phía nàng.

Tia sáng màu vàng bay vút lại đây, làm cho Thu Triệu Ảnh cùng thủ hạ của hắn cả kinh, lập tức tiến vào trạng huống phản xạ, tiêu trên tay như muốn bắn ra.

“Chậm đã—“

Bắc Tiểu Lôi mắt tinh tay lẹ vung roi đánh rơi phi tiêu bọn họ bắn ra, dẫn tới ánh mắt khó hiểu của bọn họ.

“Vương phi?”

“Vương cái đầu ngươi.” Bắc Tiểu Lôi tức giận nói, lũ ngốc này, nếu như vừa rồi liều lĩnh ra tay. Kết quả chỉ có một, đó chính là bị nước bọt của Tiểu Kim độc chết.

“Các ngươi muốn làm gì? Muốn giết Tiểu Kim của ta à?” Hừ hừ, bị Tiểu Kim độc chết cũng đáng đời, nếu dám giết Tiểu Kim, nàng sẽ lấy mạng của bọn hắn.

“Tiểu Kim?” Trong lúc Thu Triệu Ảnh cùng thủ hạ đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Kim đã bay tới đậu xuống tay Bắc Tiểu Lôi.

“A? Đây là?” Thu Triệu Ảnh nhìn vào con chim màu vàng không chớp mắt, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy con chim nhỏ có ánh vàng rực rỡ như vậy, giống như dùng vàng để làm thành, nhưng đôi con ngươi xanh biếc lại tạo ra cảm giác ma mỵ.

“Nó chính là sủng vật của sư muội.” Khi Bắc Tiểu Lôi còn đang tức giận thì Doãn Tư An đã đi tới, ý cười trên khóe miệng không giảm.

“Sư muội, muội vẫn nóng nảy như vậy, cũng không sợ vương gia tức giận à?” Hòa nhã gật gật đầu với Dạ Tinh Thần.

“Doãn huynh.” Dạ Tinh Thần cũng gật đầu với Doãn Tư An, sau đó mâu quang sủng nịch lại nhìn chăm chú vào Bắc Tiểu Lôi.

“Hắn mới không giận.” Bắc Tiểu Lôi bĩu môi một cái, trong lòng khẳng định kẻ gây tai họa sẽ không để ý đến tính tình của nàng. Chắc chắn như vậy, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy thực ngạc nhiên.

“Vị này chính là đệ tử của Tiết thần y ư?” Ánh mắt Thu Triệu Ảnh từ Tiểu Kim chuyển dời đến trên người Doãn Tư An. Tuy trông tuổi tác còn trẻ, nhưng lại có được một loại khí chất ôn hòa, trầm ổn làm cho người ta tin phục.

“Tại hạ Doãn Tư An.” Doãn Tư An mỉm cười chắp tay với Thu Triệu Ảnh.