“Ác mộng?” Lôi Tư lẩm bẩm nhưng lời trưởng lão đã nói. Nếu quả là ác mộng, chỉ có thể dựa vào chính bản thân của Thi Vũ mà thôi.
“Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp kia thôi.” Huyền Vũ như có điều do dự, nhìn chăm chú vào Lôi Tư.
Lôi tư hiểu ý liền gật đầu một cái, hắn hiểu Huyền Vũ đang ám chỉ điều gì,
“Nếu như đây là biện pháp duy nhất, ta đồng ý giúp Thi Vũ tỉnh giấc mộng kia, để cho nàng có năng lực đối kháng lại ác mộng.”
Huyền Vũ rất có nghĩa khí, liền nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp ngươi trấn định.”
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Thi Vũ cảm thấy mình bị một bọt khí ấm áp bao quanh, rất có cảm giác an
toàn, cũng rất thoải mái, giống như đang ở trong tử cung của mẹ, làm cho nàng không muốn đi ra ngoài. Một âm thanh từ nơi xa xôi truyền đến
_____
“Thi Vũ, mau tỉnh lại đi! Thi Vũ, mau tỉnh lại.”
Là giọng của Lôi Tư, Thi Vũ vui mừng nhìn chung quanh, muốn nhìn thấy giọng nói của chủ nhân một chút.
“Đừng để ý đến hắn Thi Vũ, đây chỉ là những đều do con tưởng tượng ra, con
không thể đi ra ngoài nữa, thế giới bên ngoài tràn đầy hiểm ác khó
lường, nếu đi ra ngoài con sẽ lại chịu nhiều đau khổ.” Một giọng nói ôn
hòa quen thuộc cứ vang lên ở vành tai của Thi Vũ, giống như giọng của
mẫu thân nàng, Giang Anh.
“Mẹ, là người sao? Người đang nói chuyện sao?” Thi Vũ đứng lên, ngước nhìn theo hướng giọng phát ra.
Một bóng người quen thuộc đi từ trong bóng tối đi ra, Thi Vũ liền nhận ra
được mẫu thân dưỡng dục hai mươi năm của mình, nàng phấn khởi muốn chạy
về phía bà, đột nhiên có một cánh tay bắt lấy nàng kéo lại.
“Sau
khi tạm biệt, người đó không phải là mẫu thân của ngươi, đó là ác mộng.” Lôi Tư nắm Thi Vũ thật chặt, không để cho nàng đến gần Giang Anh.
Gương mặt Giang Anh vốn hiền lành dịu dàng, đột nhiên vì có xuất hiện của Lôi Tư liền trở nên dữ tợn. “Ghê tởm, tên Yêu Tinh Vương, sao ngươi lại phá hư chuyện tốt của ta?”
Lôi Tư hừ lạnh một tiếng, “Ác mộng to
gan, ngươi biết ta là Yêu Tinh Vương, còn không mau rời đi nhanh, chẳng
lẽ định chờ ta ra tay sao?”
Nghe Lôi Tư đe dọa, ác mộng dao động, khi hắn đang do dự thì Lôi Tư rút ra húc cầu vồng bảo kiếm, ánh hồng
quang rực rỡ chiếu sáng làm ác mộng lui bước liên tục, cuối cùng đành
phải nuốt hận nói một câu: “Yêu Tinh Vương, ta sẽ nhớ kỹ việc này.” Liền biến mất không còn tung tích.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Hôm
đó khi Thi Vũ tỉnh lại thì nhớ lại tất cả chuyện kiếp trước, cũng khôi
phục lại tất cả pháp lực, nhưng trong lòng nàng lại không buồn bực, bởi
vì nàng hiểu được rằng hai mươi năm kia là nàng đang nằm trong mộng, năm đó Lôi Tư và Huyền Vũ đánh nhau đã giết lầm mình trong mộng, nhất là
năm đó Lôi Tư không tin tưởng nàng, nên đã đối xử với nàng lạnh lùng vô
tình, những thứ đó đều làm cho nàng vô cùng đau lòng.
Thi Vũ tự
giam mình trong Trân Châu Điện đã mấy ngày rồi, nàng không cho Lôi Tư
bước vào Trân Châu Điện dù là một bước, cho nên mỗi ngày Lôi Tư chỉ có
thể đứng lưỡng lự ở ngoài điện. Hy vọng có thể nhìn thấy Thi Vũ dù chỉ
một lần, nhưng Thi Vũ lại không muốn đi ra ngoài gặp hắn.
“Ngươi ngồi ở trong này thì rất ưu nhàn, còn kẻ ở bên ngoài kia thì lo đến mức như kiến bò trên chảo nóng, một khắc cũng không yên lòng được.” Huyền
Vũ đùa giỡn, nói. Từ khi Thi Vũ giam mình trong Trân Châu Điện, Huyền Vũ thường mang theo Nhã Các đến tìm nàng để nói chuyện phiếm, để giết thời gian.
“Đáng đời hắn! Ai biểu hắn cứ cuồng vọng tự đại, tuyệt đối không nghe người ta giải thích, hại ta thiếu chút đã mất mạng trong tay hắn rồi.” Thi Vũ không vui.
Bất đắc dĩ Huyền Vũ lắc đầu một cái, trí nhớ cùng pháp lực của Mật Nhi đã khôi phục lại, nhưng bản tính dịu
dàng uyển chuyển xúc cảm của nàng lại không hề khôi phục lại như lúc
đầu. Tính Thi Vũ quật cường kia, xem ra cuộc sống của Lôi Tư sau này sẽ
phải chịu đựng dài dài.
“Nhưng mà Vương phi, lúc ấy Yêu Tinh
Vương chỉ là bị trúng kế, ngươi nên cho hắn thêm một cơ hội.” Nhã Các có ý tốt khuyên nhủ, nàng cũng không quên ơn nghĩa của Lôi Tư, ngàn vạn
lần ơn nghĩa.
“Chuyện này không liên quan Lỵ Na, hắn hoàn toàn
không tin ta, mặc cho người khác tác quai tác quái, hắn lại không tin
lão bà của mình, huynh đệ của mình, mới có thế trúng mưu kế của người
khác.” Nghĩ tới nắm đó ta đã cầu xin hắn tha thứ như thế nào, giờ lửa
giận cứ cháy bừng bừng trong lồng ngực của Thi Vũ, căn bản hắn không
nghe lời giải thích của nàng, đơn giản hắn chỉ cần xem nàng là nữ nhân
lẳng lơ.
“Đúng! Đúng! Đúng! Đây là trừng phạt đúng tội của hắn.”
Huyền Vũ vỗ tay phụ họa. Hắn không phải là quân tử, cho nên còn chưa
hoàn toàn quên hết thù hận năm đó, hắn tán thành Thi Vũ dạy dỗ hắn. “Ai
biểu hắn chỉ lo phong lưu, không cho người khác đa tình.”
Nhã Các xông mạnh vào hắn một cái, muốn hắn đừng quên Lôi Tư nhờ hắn giúp đỡ.
Mặt nàng nhìn Thi Vũ, nói tiếp: “Chuyện cũng đã qua hai mươi năm, Yêu
Tinh Vương cũng đã hiểu rõ sai lầm, ngươi hãy tha thứ cho hắn.”
“Không có cửa đâu, trừ phi….” Thi Vũ nhìn Huyền Vũ cười nhe răng ra một cái.
Nhất thời chuông báo động của Huyền Vũ vang lớn lên, dự cảm không tốt liền nhanh chóng xông thẳng lên đầu.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Hôm đó khi Thi Vũ tỉnh lại thì nhớ lại tất cả chuyện kiếp trước, cũng khôi
phục lại tất cả pháp lực, nhưng trong lòng nàng lại không buồn bực, bởi
vì nàng hiểu được rằng hai mươi năm kia là nàng đang nằm trong mộng, năm đó Lôi Tư và Huyền Vũ đánh nhau đã giết lầm mình trong mộng, nhất là
năm đó Lôi Tư không tin tưởng nàng, nên đã đối xử với nàng lạnh lùng vô
tình, những thứ đó đều làm cho nàng vô cùng đau lòng.
Thi Vũ tự
giam mình trong Trân Châu Điện đã mấy ngày rồi, nàng không cho Lôi Tư
bước vào Trân Châu Điện dù là một bước, cho nên mỗi ngày Lôi Tư chỉ có
thể đứng lưỡng lự ở ngoài điện. Hy vọng có thể nhìn thấy Thi Vũ dù chỉ
một lần, nhưng Thi Vũ lại không muốn đi ra ngoài gặp hắn.
“Ngươi ngồi ở trong này thì rất ưu nhàn, còn kẻ ở bên ngoài kia thì lo đến mức như kiến bò trên chảo nóng, một khắc cũng không yên lòng được.” Huyền
Vũ đùa giỡn, nói. Từ khi Thi Vũ giam mình trong Trân Châu Điện, Huyền Vũ thường mang theo Nhã Các đến tìm nàng để nói chuyện phiếm, để giết thời gian.
“Đáng đời hắn! Ai biểu hắn cứ cuồng vọng tự đại, tuyệt đối không nghe người ta giải thích, hại ta thiếu chút đã mất mạng trong tay hắn rồi.” Thi Vũ không vui.
Bất đắc dĩ Huyền Vũ lắc đầu một cái, trí nhớ cùng pháp lực của Mật Nhi đã khôi phục lại, nhưng bản tính dịu
dàng uyển chuyển xúc cảm của nàng lại không hề khôi phục lại như lúc
đầu. Tính Thi Vũ quật cường kia, xem ra cuộc sống của Lôi Tư sau này sẽ
phải chịu đựng dài dài.
“Nhưng mà Vương phi, lúc ấy Yêu Tinh
Vương chỉ là bị trúng kế, ngươi nên cho hắn thêm một cơ hội.” Nhã Các có ý tốt khuyên nhủ, nàng cũng không quên ơn nghĩa của Lôi Tư, ngàn vạn
lần ơn nghĩa.
“Chuyện này không liên quan Lỵ Na, hắn hoàn toàn
không tin ta, mặc cho người khác tác quai tác quái, hắn lại không tin
lão bà của mình, huynh đệ của mình, mới có thế trúng mưu kế của người
khác.” Nghĩ tới nắm đó ta đã cầu xin hắn tha thứ như thế nào, giờ lửa
giận cứ cháy bừng bừng trong lồng ngực của Thi Vũ, căn bản hắn không
nghe lời giải thích của nàng, đơn giản hắn chỉ cần xem nàng là nữ nhân
lẳng lơ.
“Đúng! Đúng! Đúng! Đây là trừng phạt đúng tội của hắn.”
Huyền Vũ vỗ tay phụ họa. Hắn không phải là quân tử, cho nên còn chưa
hoàn toàn quên hết thù hận năm đó, hắn tán thành Thi Vũ dạy dỗ hắn. “Ai
biểu hắn chỉ lo phong lưu, không cho người khác đa tình.”
Nhã Các xông mạnh vào hắn một cái, muốn hắn đừng quên Lôi Tư nhờ hắn giúp đỡ.
Mặt nàng nhìn Thi Vũ, nói tiếp: “Chuyện cũng đã qua hai mươi năm, Yêu
Tinh Vương cũng đã hiểu rõ sai lầm, ngươi hãy tha thứ cho hắn.”
“Không có cửa đâu, trừ phi….” Thi Vũ nhìn Huyền Vũ cười nhe răng ra một cái.
Nhất thời chuông báo động của Huyền Vũ vang lớn lên, dự cảm không tốt liền nhanh chóng xông thẳng lên đầu.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
“Không Xong rồi, Vương phi đã mất tích! Vương phi đã mất tích rồi.” An Đáp gần như phát điên xông thẳng vào Lục Lâm Điện, chạy thẳng tới thư phòng của Lôi Tư.
Lôi Tư cùng Khắc Ân, Lai Đốn, Húc Nhĩ nghe được lời quái lạ của An Đáp, không hẹn mà nhìn về phía cửa.
“vương, không thấy Vương phi Thi Vũ đâu hết.” An Đáp giơ tờ giấy trên tay, lo lắng nói.
Đang xử lý chánh sự, Lôi Tư từ bàn độc sách liền nhảy dựng lên, nhanh chóng
đi tới trước mặt của An Đáp, đoạt lấy tờ giấy trên tay của hắn, nhưng
khi hắn nhìn thấy nội dung của bức thư làm cho cả người hắn liền sững
sờ. Đây là vật gì?
Trên tờ giấy kia vẽ một đôi nam nữ đang đứng ở trên mẳ tuyết, nam chỉ vào ánh trăng trong bầu trời, không biết nhìn nữ nhân nói nhỏ những gì, nữ nhân còn lại có vẻ mặt rất mong đợi.
Lôi Tư trừng mắt nhìn bức họa này. Rốt cuộc Thi Vũ muốn diễn đạt cái gì? Sao hắn xem mà không hiểu chút nào!
“vương, người xem có hiểu ý của Vương phi không?” Lai Đốn tò mò hỏi.
“Nhìn hiểu mới là lạ!” Lôi Tư tức giận nói, đem tờ giấy giao cho Khắc Ân.
“Không biết nha đầu này đang âm mưu nghĩ cái quái gì nữa.”
Khắc Ân nhìn chằm chằm bức vẽ, nhìn thật lâu vẫn không đoán ra được ý của
nó. “Không lẽ Vương phi muốn vương đi hái ánh trăng trên bầu trời cho
nàng à.”
An Đáp không cho là như vậy, liền lắc đầu một cái, “Ta
không nghĩ là vậy, có lẽ Vương phi muốn cùng vương cử hành một buổi hôn
lễ trên mặt tuyết này đó.”
Mọi người một lời, mỗi câu suy đoán, chỉ có Húc Nhĩ yên lặng đứng ở một bên.
Lôi Tư không có dự định lãng phí thời gian cho việc suy đoán nhàm chán này, hắn quyết định sử dụng pháp lực, nhìn thấu hành tung của Thi Vũ. Nhưng
thật không ngờ, Thi Vũ dường như biến mất khỏi Yêu Tinh Giới, căn bản
không thể tìm thấy một chút hơi thở của nàng.
“Sao lại như vậy?” Lôi Tư không thể tin, “Nàng đã biến mất, khắp nơi đều không
có bóng dáng của nàng, sao có thể như vậy?”
Bốn người Khắc Ân cùng nhìn nhau một cái, bọn họ đều biết pháp lực của Yêu
Tinh Vương vô biên như vậy, căn bản Thi Vũ không thể rời khỏi Yêu Tinh
Giới, cho dù có rời đi thì theo thời gian này thì người giám sát cũng
phải phát giác mới phải, nhưng vì sao không có người đến hồi báo chứ?
“Có lẽ đã có người giúp nàng rời khỏi Yêu Tinh Giới cũng không chừng.” An Đáp suy đoán.
Những lời này đã nhắc nhở Lôi Tư, hắn vội hỏi Lai Đốn. “Tóm lại ngươi có thấy Huyền Vũ đi đâu không?”
Lai Đốn suy nghĩ một chút, “Không có, giống như vào ngày hôm qua, thấy hắn
đi gặp Vương phi, sau đó không còn nhìn thấy hắn nữa.”
“A! Nói
không chừng bức tranh này có ý nói là Vương phi muốn cùng Huyền Vũ đến
Bắc Chi Giới để kết hôn.” An Đáp đột nhiên nói. Hắn đem tờ giấy mở ra
trước mặt mọi người, “Vương phi vẽ một nam một nữ, nhất định là chỉ nàng cùng với Huyền Vũ, mà đất toàn là tuyết, không phải là cảnh sắc ở Bắc
Chi Giới sao.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người cảm thấy rất hợp lý.
Mặt rồng anh tuấn của Lôi Tư lập tức phủ đầy vẻ lo lắng. “Ghê tởm, tên
Huyền Vũ này! Nếu hắn thật sự dám động vào Thi Vũ, ta nhất định ta sẽ để cho hắn biến mất khỏi thế gian này.”
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
“Hắc ______ Xì ______” Huyền Vũ ở Bắc Chi Giới, trong Băng Ngân Thần Điện,
đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh hướng về phía mình, không chịu
được liền rùng mình một cái. “Nhất định là tiểu tử Lôi Tư kia đang
nguyền rủa ta.”
Hắn không nghĩ rằng sau khi Mật Nhi sống trở lại, gây ra nhiều khó khăn như vậy. Ngày đó hắn thỉnh cầu Lôi Tư vào trong
Trân Châu Điện để khuyên nhủ Thi Vũ, nào biết nàng nói rõ ra điều kiện
tha thứ cho Lôi Tư là muốn hắn dùng biện pháp gạt Lôi Tư để đưa nàng ra
khỏi điện, mang nàng đến Bắc Chi Giới. Nếu để cho Lôi Tư biết, như vậy
cũng được sao, Lôi Tư không lột da hắn mới là lạ.
Chỉ là Lôi Tư
rất đáng sợ, Thi Vũ còn đáng sợ hơn, nàng dám uy hiếp hắn nếu không mang nàng đi, nàng sẽ nhờ Lôi Tư lấy hết công việc của Ngân Lang đi, để cho
hắn phải ở Bắc Chi Giới thực hiện nghĩa vụ của mình. Vậy là, mỗi ngày
Huyền Vũ phải nghĩ mọi cách để xử lý những thứ công văn còn cao hơn
người kia, không có lý do gì mà không nổi hết da gà, hắn liền nhanh chân nhanh tay gật đầu đồng ý.
“Ngươi trốn không được lâu đâu, Lôi Tư sẽ nhanh chóng nghĩ rằng ta đã dẫn ngươi đi.” Huyền Vũ nhắc nhở Thi Vũ.
Thi Vũ thờ ơ, nhún vai, “Ta muốn hắn làm như vậy.”
“Cái gì?” Đáp án này làm cho Huyền Vũ vượt ra ngoài khả năng suy đoán của
mình. “Vậy sao ngươi buộc ta đưa ngươi đi chứ?” Thi Vũ đang làm cái quái quỷ gì vậy?
“Nếu như không làm như vậy, ta không biết phải chờ đến năm nào tháng nào thì Lôi Tư mới có thể thực hiện lời hứa của hắn.”
“Thư đó nói gì? Có thể cho ta biết không?” Lòng hiếu kỳ của Huyền Vũ lại dâng lên nhanh chóng.
“Dĩ nhiên có thể.” Thi Vũ nói hùng hồn, “Chỉ cần đợi Lôi Tư tới thì sẽ rõ.”
Vẫn chưa chịu nói. Huyền Vũ thất vọng, hắn biết không có chuyện tốt như
vậy. “Đừng quên cam kết của ngươi, có thể giải thích rõ cho Lôi Tư biết, chớ hại ta lại mất đi một người bạn tốt.”
“Biết rồi, Lôi Tư sao người huynh đệ tốt như ngươi, ta cũng vui mừng thay cho hắn. Ta sẽ nói
cho Lôi Tư biết, nhờ hắn tác thành hôn sự cho ngươi cùng Yêu Tinh Nhã
Các.”
Huyền Vũ cười xấu hổ, “Ta thật không biết rằng ở bên cạnh
mình có một người tốt như vậy, lại còn đi tìm khắp nơi, nhất định sau
này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
“Biết là tốt. Trừ lần đó ra, sau này ngươi sẽ được sống yên bình trở lại, thực hiện nghĩa vụ chủ
nhân ở Bắc Chi Giới.” Từ bên ngoài, vừa lúc Ngân Lang trở về thì nghe
được lời nói của Huyền Vũ, thuận miệng phát ra.
Huyền Vũ kêu
thảm một tiếng, hết lão thái bà lại tới đệ đệ này đến để cằn nhằn rồi?
“Ngân Lang, ngươi xem ta đưa ai trở về đây.” Huyền Vũ vội chuyển đề tài, chỉ vào Thi Vũ đang đứng bên cạnh.
“Ta thấy rồi, là Mật Nhi sao! Mật Nhi, thật vui vì ngươi đã trở lại.” Ngân Lang nhiệt liệt nắm lấy
tay của Thi Vũ. Trước kia hắn cùng với Huyền Vũ tham gia mấy lần tế
thiên mã, cho nên đã từng thấy qua mặt Mật Nhi vài lần, hai người ở
chung cũng không tệ lắm.
“Hiện tại không được gọi nàng là Mật
Nhi, bằng không Yêu Tinh Vương sẽ tức giận, phải gọi nàng là Thi Vũ.”
Huyền Vũ ở bên cạnh nói.
“Thi Vũ?” Ngân Lang ở Bắc Chi Giới, ít quan tâm đến chuyện bên ngoài, cho nên chuyện của Thi Vũ hắn cũng không biết.
“Sao phải gọi nàng là Thi Vũ? Ta thấy cái tên Mật Nhi nghe rất êm tai mà.”
“Bởi vì Mật Nhi đại biểu cho quá khứ, còn Thi Vũ đại biểu cho hiện tại.” Thi Vũ cười tủm tỉm giải thích, nàng càng muốn giải thích càng làm cho Ngân Lang càng trở nên mơ hồ thêm.
“Thôi đi, hôm nào ta sẽ giải thích cho ngươi chuyện này, hiện tại tìm biện pháp để trốn đi thì quan trọng
hơn.” Huyền Vũ kéo Ngân Lang đi ra ngoài, bởi vì hắn phát giác nguy cơ
tìm ẩn nguy hiểm đã đến gần.
Thật sự Ngân Lang không hiểu hai
người kia đang làm gì, cảm thấy không vui liền nói: “Ca, rốt cuộc các
ngươi đang diễn xiếc gì vậy. Không cần nói cho ta biết, các ngươi đang
sợ kẻ địch đến.”
Huyền Vũ cười bi thảm một tiếng, “Thật thông
minh, ngươi nói đúng rồi. Có một nhân vật siêu cấp đang đến đây, chúng
ta phải trốn đi thật nhanh, để tránh bão lớn xui xẻo đang kéo đến.” Nói
xong liền kéo gương mặt hồ nghi của Ngân Lang hồ nghi đi, nhanh chóng
biến mất.
Huyền Vũ cùng Ngân Lang biến mất, Lôi Tư liền xuất
hiện, gương mặt hắn vẫn rất tức giận, dường như đang muốn tìm người để
đánh một trận.
Hắn nhìn thấy trong Băng Ngân Thần Điện to lớn như vậy, nhưng lại chỉ có một mình Thi Vũ, không có tên Huyền Vũ, mày rậm
không vui liền nâng lên. “Tiểu tử Huyền Vũ kia, lại làm rùa rút đầu rồi
sao! Mỗi lần có chuyện, là trốn vào trong hang, chủ nhân của Bắc Chi
Giới là thế này à.”
“Không phải hắn, mà chính là ngươi?” Thi Vũ tức giận, chống đối lại hắn.
“Ngươi còn dám binh vực cho hắn?”
“Tại sao không dám? Chính ta cầu xin hắn dẫn ta tới, nếu không làm vậy, làm sao có thể mời ngươi tới chứ.”
Lôi Tư sửng sốt, đến gần bên cạnh nàng nhìn chăm chú. “Lời này có ý gì?”
“Có ý gì?” Thi Vũ không vui, nhìn chằm chằm vào trần nhà, “Không phải ta đã để lại bức họa cho ngươi rồi sao??” Sao ngươi lại phản ứng chậm như
vậy, thật là ngu ngốc.
Hai hàng lông mày Lôi Tư liền nhíu lại,
giơ tay lên, bức tranh lập tức liền xuất hiện trong tay hắn. “Ngươi nói
bức tranh vẽ quái quỷ này ư.” Hắn giơ trang giấy trong tay lên. “Rốt
cuộc ngươi vẽ cái gì đây? Căn bản ta xem không chẳng hiểu.”
“Sao lại như vậy?” Thi Vũ tức giận đoạt lấy tờ giấy. Những người này thật
không có tế bào nghệ thuật, nàng vẽ giỏi như vậy, sao chẳng có ai hiểu.
“Không biết ư! Rõ ràng quá mà!”
“Rõ ở chỗ nào?” Lôi Tư nhô đầu ra, nhìn bức vẽ trong tay Thi Vũ.
Thi Vũ chỉ vào củ gừng trong vầng trăng sáng kia, “Ta đây không phải nói
với ngươi! Ngươi từng hứa khi ta còn là Mật Nhi, sẽ cùng ta trải qua
tuần trăng mật gì đó sao?”
“Hứa ư?” Lôi Tư cúi đầu hồi tưởng thật kỹ. Không có! Hắn không có đáp ứng Mật Nhi chuyện gì, chỉ có….. A! Lôi
Tư cầm lấy bức vẽ trong tay Thi Vũ, cẩn thận nhìn một lần nữ, rốt cuộc
đã biết Thi Vũ vẽ cái gì rồi.
“Ngươi nói ta từng đáp ứng dẫn ngươi tới Bắc Chi Giới để xem thế giới màu bạc sao?”
“Hiện tại trí tưởng tượng của ngươi đã dậy rồi!” Thi Vũ cười nhìn gần hắn,
“Nếu như ta không dùng phương pháp này, sợ rằng đợi thêm hai mươi năm
nữa ngươi cũng sẽ không nhớ đến, cho nên ta phải nghĩ biện pháp xin
Huyền Vũ dẫn ta tới đây. Nói đến việc này, ngươi phải cảm ơn lòng tốt
của Huyền Vũ.”
Theo ngân quang chợt lóe , Huyền Vũ cùng Ngân Lang xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Cám ơn thì không dám, chỉ cầu xin ngươi về sau không có chuyện gì là được
rồi, đừng giơ bảo kiếm húc cầu vồng lên tìm đuổi giết ta khắp nơi là tốt rồi.” Huyền Vũ cười nói.
“Ngươi còn dám nói! Nếu như không phải
ngươi ở bên kia gây rối loạn, sao Thi Vũ và ta lại có nhiều chuyện đau
khổ như vậy? Nói đi nói lại còn phải do ngươi gây ra sao.” Lôi Tư càm
ràm nói, trong lòng vẫn cảm thấy không nên sơ suất với mối giao hữu này.
“Yêu Tinh Vương, xin hãy yên tâm, ca ca ta sẽ không bao giờ phát tình lung
tung nữa, hắn đã quyết định, tin rằng không bao lâu nữa ngươi và Vương
phi có thể uống rượu mừng của ca ca ta rồi.” Ngân Lang cao hứng nói. Hắn mong chờ gánh nặng trên vai của mình cuối cùng cũng có thể được tháo
xuống, đến lúc đó có thể nhẹ nhõm đi du lịch mọi nơi rồi.
Lôi Tư trở nên hoang mang, “Rượu mừng? Sao ta không biết Huyền Vũ đã có đối tượng chứ?”
Thi Vũ khẽ đẩy hắn xuống, “Chính là Phong Yêu Tinh Nhã Các đó! Ngươi không
nhận ra bọn họ yêu nhau sao? Ngươi không tán thành, hay cố ý giả vờ ngu
ngốc vậy.”
Nói đùa, làm sao không tán thành! Chỉ cần Huyền Vũ kết hôn, thì sau này có thể sống yên ổn rồi, để hắn cách xa Thi Vũ ra một
chút, muốn hắn giơ hai tay hai chân lên tán thành cũng không có vấn đề
gì, ngay cả việc kêu hắn chuẩn bị đồ cưới thật nhiều, nửa đêm đem Nhã
Các đưa tới đây cũng được. “Dĩ nhiên đồng ý, bọn họ thật sự là một đôi
trời tạo, xứng đôi vô cùng.”
Huyền Vũ nhìn Lôi Tư cười đến quỷ
dị, tự nhiên hiểu rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, liền nở một nụ cười
gian xảo. “Vậy sao? Thật cám ơn ngươi. Lôi Tư, ngươi đối xử với ta tốt
như vậy, khi nào rảnh ta sẽ đến Trân Châu Điện để báo đáp cho Thi Vũ.”
Lôi Tư đang thư giản, lập tức cảnh giác lại tăng lên. “Ngươi dám?”
Trong thần điện Băng Ngân ở Bắc Chi Giới, truyền ra tiếng rống giận dữ của
Lôi Tư, cùng tiếng cầu cứu đau khổ của Huyền Vũ, dĩ nhiên trong lúc này
lại xen lẫn tiếng cười trộm hả hê.