Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu

Chương 40: Xét xử




“Trình lão bản, có tin động trời đây.”

“Tiểu An, làm gì mà hớt ha hớt hãi vậy?”

Lâm Trình nhìn tiểu An – một nô tài phụ giúp trong tiệm cầm đồ. Vốn dĩ người bận rộn như Lâm Trình nào có thể nhớ hết tất cả nô tài trong mấy sản nghiệp của mình. Nhưng tiểu An chính là một người vô cùng thích hóng chuyện thị phi (nhiều chuyện). Chỉ cần kinh thành xảy ra chuyện gì lớn là y như rằng tiểu An là một trong những người biết đầu tiên.

“Trình lão bản, nhị ca Lâm Chính và muội muội Lâm Thục Đoan của người bị Mộ Dung tướng quân bắt vào thiên lao ngày mai mang ra công đường xét xử. Nghe nói hình như liên quan đến việc đại phu nhân của Mộ Dung tướng quân.”

“Cái gì?”

Lâm Trình nhíu mày kinh ngạc. Chuyện của Ngọc nhi mười năm trước đã sớm bị Lâm gia ép xuống. Ai là người làm cho chuyện này phanh phui ra ngoài?

“Không ngờ tin tức của thúc cũng nhanh thiệt đó.”

Ngay lúc Lâm Trình còn đang nghĩ xem rốt cuộc ai là người nhúng tay vào chuyện này thì một giọng nữ trong trẻo vang lên.

“Ai?”

“Chỉ mới không gặp ít lâu chẳng lẽ thúc quên con rồi sao?”

Tử Linh mỉm cười nhẹ nhàng bước vào, theo sau chính là Lãnh Nam Phong. Lâm Trình nhìn tiểu cô nương mình mới gặp cách đây không lâu.

“Là tiểu cô nương.”

“Đúng vậy, con cũng chính là nữ nhi của Mộ Dung tướng quân.”

“Con... con chính là nữ nhi của Ngọc nhi. Còn đây là Phong vương gia.”

“Xem ra thúc đã biết rồi.”

“Mời ngồi! Tiểu An, dâng trà!”

Lâm Trình làm dáng mời hai người ngồi xuống. Tiểu An nhanh chóng dâng trà cho ba người. Không khí giữa ba người tĩnh lặng.

“Vậy con đến tìm ta làm gì?”

“Nếu thúc đã biết tin Lâm Thục Đoan cùng Lâm Chính đã bị phụ thân con bắt giam thì mục đích mà con đến đây chắc hẳn thúc phải rõ chứ.”

Tử Linh ưu nhã bưng trà nhấp một ngụm. Nàng muốn để cho Lâm Trình thúc một không gian để có thể suy nghĩ kĩ càng.

“Rất tiếc, ta không thể giúp con được.”

Lâm Trình không cần suy nghĩ đã lắc đầu nói.

“Tại sao chứ?”

“Dù gì thì đó cũng là nhị ca cùng muội muội của ta.Hơn nữa, Lâm gia có công dưỡng dục ta bao năm.”

Lâm Trình im lặng nhìn tách trà trong tay mà trầm ngâm. Mặc dù hai người kia đã gây ra lỗi lầm to lớn đối với Ngọc nhi nhưng bản thân ông không thể vong ân bội nghĩa mà đi tố cáo bọn họ.

“Lâm gia có công dưỡng dục thúc nhưng đó chỉ là xem thúc như kẻ thấp hèn không hơn không kém. Hai người kia thì có bao giờ xem thúc là đệ đệ, là ca ca hay không? Ngón tay bị mất của thúc chẳng phải là do Lâm gia hại hay sao?”

Tử Linh nhíu mày nhìn Lâm Trình. Nàng biết thúc ấy là người trọng tình trọng nghĩa nhưng Lâm gia vốn không xứng đáng với tình nghĩa đó của thúc ấy. Tuy rằng nàng đã thu thập đầy đủ chứng cớ nhưng nếu không có người làm chứng thì vụ việc này cũng sẽ khó khăn hơn.

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

“Từ giờ cho đến lúc xét xử Lâm Chính cùng Lâm Thục Đoan, con mong thúc có thể suy nghĩ lại. Phong, chúng ta đi!”

Tử Linh cùng Lãnh Nam Phong bỏ đi. Chỉ còn lại một mình Lâm Trình trong phòng. Ông ngồi xuống ghế, ánh mắt ánh lên sự đấu tranh. Ngọc nhi, rốt cuộc ta phải làm sao đây?

“Linh nhi, nàng chắc chắn Lâm Trình sẽ chịu đứng ra làm chứng hay sao?”

Trên đường về, Lãnh Nam Phong nắm tay Tử Linh. Hắn quay sang nhìn nàng. Nàng ấy tại sao lại tin tưởng Lâm Trình chắc chắn sẽ chịu đứng ra làm nhân chứng chứ?

“Ta tin thúc ấy. Thúc ấy chắc chắn sẽ đến.”

Nhìn ánh mắt kiên định của Tử Linh, Lãnh Nam Phong thầm nghĩ thử tin tưởng Lâm Trình một lần xem. Nếu như tên đó nhất quyết không đi thì hắn cũng có cách làm cho tên đó phải đi.

Sáng hôm sau

Bang

“Giải phạm nhân lên công đường!”

Mộ Dung tướng quân đánh mộc bàn xuống bàn một cái rồi ra lệnh cho lính. Lính canh nhanh chóng giải Lâm Chính cùng Lâm Thục Đoan lên công đường.

“Thả ta ra.”

“Thả ta ra.”

Lâm Chính và Lâm Thục Đoan giãy giụa. Lâm Chính ngẩng đầu dữ tợn nhìn Mộ Dung tướng quân.

“Tên khốn này, mau thả ta ra.”

“Vô lễ, ngươi còn không biết nhận tội hay sao?”

Mộ Dung tướng quân nhìn Lâm Chính quát.

“Ta thì có tội gì chứ? Ngươi đừng có ngậm máu phun người, vu oan cho ta.”

“Ngươi còn dám nói hay sao? Ngươi thông đồng cùng với muội muội của mình hãm hại phu nhân của ta. Làm hại gia đình ta ly tán, hại nàng ấy chịu uất ức nhiều năm. Đến lúc chết nàng ấy cũng không được minh oan. Không những thế ngươi còn lợi dụng nha hoàn thiếp thân của phu nhân ta sau khi xong việc thì muốn giết người diệt khẩu. Chẳng lẽ những điều đó không đủ để kết tội ngươi hay sao?”

Mộ Dung tướng quân nói ra những tội danh của Lâm Chính. Nhưng khi gã nghe xong lại không hề có một chút run sợ mà còn cười to.

“Ha ha ha, những tội danh mà ngươi gắn cho ta có bằng chứng không, có nhân chứng không? Nếu không có thì đừng có mà nói xằng bậy.”

“Ngươi muốn nhân chứng vật chứng đúng không? Hảo, người đâu! Đưa Đông La lên công đường.”

Mộ Dung tướng quân ra lệnh. Đông La nhanh chóng bị giải lên. Lúc đi ngang qua Lâm Chính còn hướng ánh mắt như muốn phanh thây người trước mặt hướng đến bà.

“Đông La, ngươi hãy kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó đi.”

“Tuân lệnh, chuyện là ngày hôm đó nô tỳ đang...”

Đông La kể lại chi tiết từng việc của năm đó. Từng câu từng chữ như tái hiện lại sự việc ngay trước mắt. Đợi cho Đông La kể xong, Mộ Dung tướng quân một lần nữa nhìn sang Lâm Chính và Lâm Thục Đoan.

“Các ngươi còn có gì để nói?”

“Chỉ bằng lời nói của một nô tỳ mà ngươi đã vu tội cho ta hay sao? Nếu như lời nói của tiện tỳ này là sự thật thì tại sao bao nhiêu lâu nay không đến tố cáo mà chờ đến ngày hôm nay mới nói. Ta nghi ngờ có người mua chuộc ả để hãm hại bọn ta.” – Lâm Chính cố sống cố chết cãi lại.

“Lúc đó ngươi liên tục truy sát ta thì làm sao ta có thể đến bẩm báo với tướng quân chứ. Thậm chí ta đành phải giả chết thì mới có thể sống sót.”

Đông La thấy Lâm Chính nói vậy thì tức giận không thôi. Không ngờ cái tên cầm thú này lại bỉ ổi như vậy chứ. Dám làm mà không dám nhận.

“Nếu ta đã phái người truy sát ngươi đến nỗi ngươi phải giả chết mới thoát được. Vậy thì tại sao khi ta đã nghĩ rằng ngươi đã chết thì ngươi không đến gặp tướng quân để nói chứ. Tướng quân, lời nói của tiện tỳ này có rất nhiều mâu thuẫn không thể lấy nó làm bằng chứng được.”

“Ta... ta...”

Đông La bị những lời nói của Lâm Chính làm cho lắp bắp không biết nói sao cho phải. Lâm Chính nói đúng. Trong suốt mười năm qua, bản thân đã có rất nhiều cơ hội để nói lên sự thật nhưng vì sự hèn nhát của mình mà đã giấu kín chuyện này.

“Lui xuống đi!”

Mộ Dung tướng quân thấy Đông La không còn biết nói gì thì phất tay bảo lui xuống.

“Vậy còn lời thú nhận của Lâm Thục Đoan. Ngươi còn gì để nói?”

Lâm Thục Đoan vốn im lặng không nói một lời nào bỗng nghe thấy Mộ Dung tướng quân nhắc đến mình thì bất giác cứng người lại. Bà ta vội vàng hét lớn.

“Không, ta là bị hãm hại. Chính các người đã cho ta uống dược khiến cho đầu óc ta mê muội nên ta mới nói ra những lời đó.”

“Đó chỉ là loại dược giúp bà có thể nói ra sự thật mà thôi. Nếu cần ta có thể đưa cho ngự y kiểm chứng.”

Tử Linh vừa lúc đến công đường lại nghe được những lời đó của Lâm Thục Đoan thì liền nói. Đến lúc này rồi mà bà ta còn có thể cố gắng giãy chết nữa hay sao?

“Ta không tin! Trên đời này làm gì có loại dược như thế chứ? Ngươi... ngươi chính là làm tà thuật để làm ta nói ra những lời không thật.”

“Nếu không thật thì tại sao bà càng nói thì mặt càng biến sắc vậy?”

Tử Linh không thèm cãi cọ với Lâm Thục Đoan làm gì cho mệt. Nàng nói móc lại một câu khiến cho bà ta cứng họng không thể nói thêm lời nào.

“Đây chắc hẳn là Lâm Chính. Ngươi nói rằng không đủ bằng chứng vậy thì ta khi còn nhỏ lúc vào phòng của mẫu thân đã nhìn thấy ngươi đang muốn làm nhục người. Chuyện này thì ngươi còn gì để nói không?”

Tử Linh quay sang nam tử trung niên quỳ bên cạnh Lâm Thục Đoan. Người này có khuôn mặt chữ điền, ngũ quan không bắt mắt, nếu đặt trong một đám người thì chưa chắc nhận ra được.

“Lúc đó, ngươi còn nhỏ thì làm sao có thể nhớ rõ chứ. Chắc chắn là ngươi nhìn nhầm ta với một kẻ khác. Lời nói mơ hồ như thế thì làm sao là bằng chứng được chứ.”

“Vậy thì những thứ này có đủ tư cách làm bằng chứng buộc tội ngươi hay không?”

Lâm Chính đang vô cùng đắc ý vì không có đủ bằng chứng buộc tội bản thân. Vậy thì chỉ còn mình Thục Đoan chịu tội. Muội muội à, đừng trách nhị ca vô tình. Có trách thì trách muội quá ngu xuẩn lọt vào bẫy của bọn chúng để ta cũng bị phiền phức theo.

Nhưng người tính thì không bằng trời tính, ngay lúc Lâm Chính đắc ý nhất thì có một giọng nói như kéo đến ác mộng đời gã.

Tử Linh nhìn Lâm Trình từ từ bước vào công đường mà mỉm cười. Qủa không uổng công ta tin tưởng thúc. Thúc đến rồi!