Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

Chương 9




Thủy Liên Nhi vừa sợ vừa giận, chân tay luống cuống mà ngẩn ngơ đứng một bên, qua một hồi lâu Thủy Liên Nhi mới phản ứng lại, tiến lên nói nhỏ “Vương gia, sao vậy ?”

“Hu hu hu …. Nếu Diệu Nguyệt thực sự không cần ta thì làm sao đây ?”

“Ta làm sao biết”



Thủy Liên Nhi tức giận nói, nhìn thấy bộ dáng chịu đả kích của tiểu vương gia.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, một người đẩy cửa bước vào.

Thủy Liên Nhi thấy người kia, sửng sốt một chút, hơi cúi xuống, hành lễ nói “Nam Cung môn chủ”

Nam Cung Lưu Giản gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười ấm áp, nhìn nàng gật đầu, ánh mắt chuyển sang Đông Phương Hạo Diệp, kinh ngạc nói “Ngươi khóc ?”

“Ai cần ngươi quan tâm !” Đông Phương Hạo Diệp lau đi dấu vết trên mặt, giọng khàn khàn lạnh nhạt nói “Đại ân nhân Nam Cung môn chủ, sao lại không đến cùng Nhị vương gia ?”

“Ta….” Nam Cung Lưu Giản nhìn Thủy Liên Nhi liếc mắt một cái.

Thủy Liên Nhi nhận thức được lập tức lui ra, đóng lại cửa phòng.

“Hạo Diệp, thực xin lỗi. Tối hôm qua ta không phải cố ý …”

Đông Phương Hạo Diệp cười lạnh “Ngươi không cố ý, cũng là cố tình ! Thế nào ? Nhìn thấy Diệu Nguyệt bị dụng hình, ngươi đắc ý lắm phải không ?”

“Ngươi nghĩ rằng ta là loại người này sao ?” Nam Cung Lưu Giản tức giận, ánh mắt toát ra vẻ thống khổ.

Đông Phương Hạo Diệp cũng thấy ngữ khí mình quá nặng, nhưng nghĩ đến Bắc Đường Diệu Nguyệt phải chịu khổ, ngay cả đứa nhỏ của bọn họ thiếu chút nữa cũng mất đi thì không thể nuốt nổi cơn giận, liền lạnh mặt không thèm để ý tới hắn.

Nam Cung Lưu Giản hít sâu rồi thở dài một tiếng nói “Hạo Diệp, ngươi quả nhiên thích hắn”

“Ta không thích y mà là ta yêu y”

Nam Cung Lưu Giản sắc mặt tái nhợt “Vì sao ? Vì sao lại là hắn ?”

“…không có lý do, từ lần đầu tiên ta thấy y, ta chỉ biết có y !” Đông Phương Hạo Diệp thần sắc thản nhiên, thấp giọng nói “Lưu Giản, ta không nghĩ sẽ lừa gạt ngươi nữa. Ta thích Diệu Nguyệt, ta yêu y !”

Nam Cung Lưu Giản trầm mặc một lúc lâu “Bắt đầu từ khi nào ?”

Đông Phương Hạo Diệp không lên tiếng.

Nam Cung Lưu Giản nhìn thẳng hắn, cắn răng nói “Ta tình nguyện cho ngươi lừa gạt ta …”

Đông Phương Hạo Diệp thở dài một tiếng “Lưu Giản, ta nên nói sớm cho ngươi, chúng ta không có khả năng, vì cái gì mà nhiều năm qua ngươi vẫn không từ bỏ ý định”

Nam Cung Lưu Giản ngồi đờ đẫn ở ghế, mặt không chút thay đổi.

“Lưu Giản, hiện giờ ngươi cũng biết y đối với ta rất quan trọng, nên ngươi không cần phải lập lại chuyện hôm qua lần nữa, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi !”

Nam Cung Lưu Giản tự giễu mà cười nói “Ta làm cái gì ? Ngươi bảo ta đi mượn sức của Đông Phương Diệp, cho hắn rơi vào mê trận, xúi giục hắn tạo phản, hư dữ ủy xà, việc đó ta làm không đúng sao ?”

Đông Phương Hạo Diệp nghiêm mặt nói “Ngươi làm đúng ! Nhưng ngươi không nên đả thương Diệu Nguyệt, lại càng không nên thấy hắn bị dụng hình mà bỏ mặc”

Nam Cung Lưu Giản gắt gao nhìn hắn “Ngươi nói như vậy đối với ta thật không công bằng”

“Có lẽ” Đông Phương Hạo Diệp buông tay nói “Công bằng hay không trong lòng ngươi biết rõ. Tình yêu là ích kỉ, lòng ta chỉ có Diệu Nguyệt, cái gì cũng muốn vì y mà suy nghĩ”

Nam Cung Lưu Giản nhịn không được, giọng căm giận nói “Ngươi là tiểu hồ ly không có lương tâm”

“Ngươi không phải đã sớm biết sao ?” Đông Phương Hạo Diệp thở dài, thừa nhận nhiều năm qua đã không ít lần lợi dụng hắn.

Nam Cung Lưu Giản đột nhiên cười nói “Được lắm ! Ngươi trong lòng chỉ có Diệu Nguyệt, cái gì cũng đều vì hắn mà nghĩ, nhưng không biết hắn đối với ngươi cũng như vậy sao ?!”

Đông Phương Hạo Diệp nhíu mi “Ngươi có ý gì ?”

Nam Cung Lưu Giản không nói gì, đột nhiên ra tay điểm huyệt đạo của Đông Phương Hạo Diệp.

“Hạo Diệp, tâm ý của ta đối với ngươi chắc ngươi hiểu được. Chỉ có ta mới là thứ để ngươi nghĩ đến”

Đông Phương Hạo Diệp hoàn toàn không phòng bị, không khỏi lắp bắp kinh hãi, trừng mắt nhìn hắn nói “Lưu Giản, ngươi làm cái gì, a …a …” lời còn chưa kịp nói xong, đã bị Nam Cung Lưu Giản ngăn chặn.

Cách hắn hôn thật khác với Bắc Đường Diệu Nguyệt, mãnh liệt lạ thường mà nồng nhiệt, mạnh mẽ mà tấn công Đông Phương Hạo Diệp.

Đông Phương Hạo Diệp bị hắn hôn đến sắp không thở được, hoàn toàn không thể phản ứng, chỉ cảm thấy tay hắn đang dần tiến vào cơ thể mình.

Hỗn trướng ! Hắn nghẹn đỏ mặt, đột nhiên thân thể nhoáng lên, trời đất ngả nghiêng, bị Nam Cung Lưu Giản ôm đến giường.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì” Đông Phương Hạo Diệp phục hồi lại tinh thần, kêu to không ổn, thầm mắng mà nhìn Nam Cung Lưu Giản bỏ đi áo khoác, sải bước đến giường.

Nam Cung Lưu Giản ảm đạm cười “Hạo Diệp, ta biết ngươi không muốn nằm dưới người khác. Chỉ cần ngươi thích, ta nguyện ý sẽ để cho ngươi làm”

Đông Phương Hạo Diệp hoảng hốt nhìn hắn, cố gắng trấn tĩnh nói “Lưu Giản, ngươi bình tĩnh một chút …”

“Ta đã bình tĩnh lâu rồi”

Nam Cung Lưu Giản lại cười, cởi bỏ y phục của hắn, chậm rãi ngậm lấy hạ thân của hắn.

Đông Phương Hạo Diệp chỉ cảm thấy trong đầu ‘vù vù’, trong nháy mắt hoàn toàn không thể tự hỏi.

Hơi nóng của thân thể, cho dù không muốn, cũng không thể tự chủ việc nơi đó mẫn cảm.

“Không cần như vậy ! Lưu Giản, không cần như vậy !” Hắn hoảng loạn mà kêu to, thân thể cùng đầu óc tựa hồ như tách rời, hoàn toàn trái ngược với ý nguyện của chủ nhân, không ngừng nghênh hợp với động tác của Nam Cung Lưu Giản.

“A…….” Đông Phương Hạo Diệp không thể tự hỏi, rốt cuộc hét lên mà phóng ra.

Hắn ngã xuống trên gối mềm, hương thơm hơi thở nồng đậm cùng hương vị *** hỗn độn, làm cho hắn nhất thời hoảng hốt.

Tại sao ? Lưu Giản … tại sao lại làm như vậy ?

“Sao lại khóc ? Sao ngươi không vui ?” Ngón tay thon dài của Nam Cung Lưu Giản xoa hai gò má của hắn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

“Không cần làm như vậy ….Lưu Giản, ta sẽ hận ngươi !” Đông Phương Hạo Diệp cắn răng, đôi mắt đỏ rực.

Nam Cung Lưu Giản nhẹ nhàng cười, vẻ mặt có chút ảm đạm.

Hắn cúi xuống hôn hai gò má, nói nhỏ “Ta tình nguyện để ngươi hận ta, cũng tốt hơn trong lòng không có ta …”

“Ta có cái gì tốt ? Vì sao lại là ta ?” Đông Phương Hạo Diệp rốt cuộc không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu.

“Bắc Đường Diệu Nguyệt có gì tốt ? Vì sao lại là hắn ?” Lưu Giản hỏi lại, Đông Phương Hạo Diệp không thể trả lời.

Đúng vậy, không có lý do gì.

Có lẽ, năm đó, trong nháy mắt sắc đẹp không mê người thì người cũng tự mê, trên đời này sao lại có mỹ nhân như vậy, cho dù Bắc Đường Diệu Nguyệt thế nào thì cũng luôn xuất chúng thoát tục, lỗi lạc tuyệt lệ, nhưng còn mình xuất thân từ hoàng cung, con cháu dòng dõi quý tộc cũng chưa từng thấy qua mỹ nhân như vậy, vì sao mà mê say Bắc Đường Diệu Nguyệt ? Năm đó chỉ vỏn vẹn vài ngày, lại có thể làm cho hắn trong lòng lập lời thề chung thân.

Vì sao ? Vì sao chứ ? Đông Phương Hạo Diệp cũng không thể hiểu được.

“Thế nào, vừa rồi có thoải mái hay không ?” Nam Cung Lưu Giản bỗng nhiên thổi vào tai hắn một luồng gió nóng.

“Nói cho ta biết, Bắc Đường Diệu Nguyệt có làm gì ngươi không ?” Đông Phương Hạo Diệp nhắm mắt, không thèm nhìn.

Nam Cung Lưu Giản cười khẽ, dùng đầu lưỡi khiêu khích lỗ tai hắn.

“Đủ rồi ! Nam Cung Lưu Giản ngươi mau dừng lại ! Dừng lại !” Đông Phương Hạo Diệp đột nhiên biến sắc, thấp giọng gào.

Từ đáy mắt Nam Cung Lưu Giản hiện lên một tia quỷ dị, ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ “Hạo Diệp, làm cho ta xem, Diệu Nguyệt yêu ngươi sâu đậm đến mức nào”

Đông Phương Hạo Diệp mở to hai mắt, dùng sức trừng mắt nhìn hắn.

Nam Cung Lưu Giản, ngươi rốt cuộc an bài cho ta tiết mục như thế nào ?

Cửa phòng mở ra, mấy người lướt qua bình phong, nối đuôi nhau mà bước vào.

Trong phòng khói nhẹ mịt mù, kỹ viện đặc biệt có thúc giục tình hương, đúng giờ sẽ tự khắc nóng rực.

Tấm màn che tinh xảo buông, bên trong sa trướng, hai thân ảnh quấn lấy nhau như ẩn như hiện.

Nữ tử đứng đầu biến sắc, vung tay lên, màn che lập tức bay lên, cảnh tượng bên trong không thể nào che dấu.

Tất cả mọi người đều không thể nói.

“Hoàng, hoàng tẩu …” Đông Phương Hạo Diệp đặt Nam Cung Lưu Giản ở trên người, xấu hổ ngẩng đầu, thoáng nhìn thân ảnh phía sau hoàng hậu, sắc mặt lập tức tái nhợt, không thể nói rõ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt trầm tĩnh, lại tái nhợt như tuyết, lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi đang làm cái gì !” Thu Tử Lăng xanh mặt, lớn tiếng quát.

Đông Phương Hạo Diệp mở miệng nhưng lại không thể nói được.

Nam Cung Lưu Giản nâng thân mình ôm lấy hắn, nói “Làm cái gì mà Hoàng hậu nương nương cũng không nhìn ra sao ? Lúc này mà quấy rầy người khác thật không tốt lắm đâu”

Hai người tuy rằng y phục cởi một nửa, phần che phần đậy, nhưng ngược lại càng làm cho người khác nghĩ sâu xa.

Huống chi đùi Nam Cung Lưu Giản đang gắt gao để trên lưng Đông Phương Hạo Diệp, phàm là người nào có đầu óc đều nhìn ra được bọn họ đang làm gì.

“Nam Cung môn chủ, thỉnh tự trọng !” Thu Tử Lăng khí giận xuất hiện.

Nhìn bọn hắn như vậy, biết chuyện tốt vẫn chưa xong, nàng tự giữ thân phận, bất luận thế nào cũng không thể tính sổ vớitiểu vương gia tại đây, quát khẽ nói “Đông Phương Hạo Diệp, ngươi mau đi theo ta !”

“Ta, ta…” Đông Phương Hạo Diệp khóc không ra nước mắt.

Ta ra không được mà …. Thủ pháp điểm nguyệt của Nam Cung Lưu Giản đặc biệt, hắn không thể giải được.

Hơn nữa hắn lại bị Lưu Giản ôm lấy, cho dù không điểm nguyệt cũng không thể thoát được.

“Nương nương, nếu Vương gia cùng Nam Cung môn chủ chuyện tốt vẫn chưa xong, chúng ta không nên quấy rầy, vẫn là cáo từ tốt hơn”

Thanh âm Bắc Đường Diệu Nguyệt thản nhiên quanh quẩn trong không khí, nghe không có một tia cảm xúc.

“Diệu Nguyệt, ngươi …” Thu Tử Lăng muốn nói cái gì, nhưng lại thấy thần sắc Bắc Đường Diệu Nguyệt đông lạnh, lại nén trong lòng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thản nhiên nhìn lướt qua hai người, chậm rãi hướng ra cửa, bỗng nhiên hơi quay đầu, để lại một câu “Các ngươi cứ tiếp tục”

Thu Tử Lăng nhìn Đông Phương Hạo Diệp liếc mắt một cái, mím môi, tức giận hừ một tiếng, theo Bắc Đường Diệu Nguyệt ra ngoài.

Mấy người tới nhanh rồi cũng đi mau, chỉ bằng thời gian uống chén trà nhỏ, bên trong lại im lặng.

Đông Phương Hạo Diệp để tùy ý Nam Cung Lưu Giản ôm, trong đầu mờ mịt.

Câu cuối cùng của Bắc Đường Diệu Nguyệt, làm cho hắn như một cái xác không hồn.

Nam Cung Lưu Giản không biết khi nào đã nhẹ nhàng giải huyệt đạo.

Đông Phương Hạo Diệp chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt ngồi bên giường, vẻ mặt mờ mịt.

Không biết qua bao lâu, mới phát hiện trên mặt đã đẫm nước.

“Ha ha, Lưu Giản, ngươi nghe gì không ?”

“Được”

“Hắn nói chúng ta cứ tiếp tục…”

“Phải”

“Hắn nói chúng ta cứ tiếp tục … chúng ta cứ tiếp tục …”

Nam Cung Lưu Giản thấy vẻ mặt của hắn thở dài nói “Ngươi khóc cái gì ? Chúng ta giống như không làm cái gì sao”

Đông Phương Hạo Diệp thay đổi sắc mặt, nghẹn ngào mà trừng mắt nhìn tên chủ mưu “Ngươi vừa lòng chưa ? Diệu Nguyệt hiểu lầm ta, không bao giờ …tha thứ cho ta nữa … mục đích của ngươi đạt được rồi … ngươi còn ở đây làm gì ?”

Nam Cung Lưu Giản nói “Ta chi muốn cho ngươi biết, chỉ chứng kiến trước mắt cũng không hỏi một tiếng đã định tội ngươi, có thể thấy được căn bản trong lòng hắn không có ngươi, bằng không sao lại không để ý”

Đông Phương Hạo Diệp sắc mặt đã tái nhợt dần dần trở nên trắng bệch.

Hắn không nói gì, ngây người một lát, chậm rãi tháo hạ thắt lưng.

Nam Cung Lưu Giản hoảng sợ “Hạo Diệp, ngươi làm sao vậy ?”

“….Ta sẽ đếm ….”

“Đếm cái gì ?”

Đông Phương Hạo Diệp cúi đầu nói “Ta sẽ đếm, lòng ta đã tan nát thành bao nhiêu mảnh …”

Nam Cung Lưu Giản tựa hồ có thể nghe thấy tiếng khóc từ đáy lòng hắn, trầm lặng khiến người khác tan nát cõi lòng.

Qua thật lâu, Nam Cung Lưu Giản nói nhỏ “Ngươi thực sự thích hắn như vậy ?”

Đông Phương Hạo Diệp không nói gì.

Nam Cung Lưu Giản yên lặng đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo, chuẩn bị xuống giường rời đi.

Đông Phương Hạo Diệp gọi hắn “từ từ”

“Gì chứ ? Muốn ta cùng làm sao ?” Nam Cung Lưu Giản lẳng lơ cười.

“Thiêu tình là cái gì ? không cùng nam nhân mập hợp giải được không ? Đã trúng độc lại còn phô trương, không biết sống chết !” Đông Phương Hạo Diệp tức giận mà nhìn hắn, nghĩ hắn không nhìn ra được sao.

Thiêu tình là một loại xuân dược và cũng là độc dược.

Lúc đầu, người bào chế ra nó, là vì chất độc hành hạ, dục hỏa thiêu tâm cũng không cùng nữ nhân mập hợp.

Hơn nữa, người luyện võ mà chịu sự giày vò cuối cùng sẽ dẫn đến bạo loạn nội tức mà chết, bằng không cả đời cũng không thể mập hợp.

Độc này cũng không có giải dược, bởi vì người bào chế ra nó vốn xuất phát từ lòng ghen tị ác độc, dục tình tới vạn kiếp bất phục, cho nên chưa từng lưu lại cơ hội nào.

Ai ngờ mười năm sau, một người trúng độc lại cùng nam nhân mập hợp, nhưng việc ngoài ý muốn, lại giải được độc tính, mọi người mới biết được giải pháp này.

Đông Phương Hạo Diệp tuy rằng tức giận Nam Cung Lưu Giản vì đã châm ngòi mối quan hệ giữa hắn với Bắc Đường Diệu Nguyệt, nhưng hắn và Nam Cung Lưu Giản cũng đã có bao năm tình nghĩa, không thể không để ý.

Nếu biết hắn trúng độc, giúp hắn giải thì thật là tốt.

Nam Cung Lưu Giản nói “Ngươi có thể giải được không ? Hay là ngươi phải …cùng ta …”

“Ta tự nhiên có cách để giải. Nếu ngươi thật muốn làm ta sẽ tìm người cho ngươi thượng, Vọng Xuân lâu có rất nhiều tiểu quan”

Nam Cung Lưu Giản trừng mắt liếc hắn một cái.

Đông Phương Hạo Diệp kéo nhăn tủ thứ hai bên trái, lấy ra một bình dược, ném cho Nam Cung Lưu Giản, nói “Vận khí ngươi tốt, thiêu tình này hai năm trước ta đã tạo được giải dược, cứu ngươi một mạng”

Nói xong liền liếc mắt nhìn hạ thân của Nam Cung Lưu Giản, cười nói “Ta nói sai rồi, không phải cứu ngươi một mạng, mà là cứu con ngươi một mạng”

Hắn xuống giường sửa sang lại quần áo, Nam Cung môn chủ quần áo chỉnh tề, nhưng sắc mặt tái nhợt.

Đông Phương Hạo Diệp hỏi “Ngươi tại sao lại bị Đông Phương Diệp phát hiện ?”

Nam Cung Lưu Giản bâng quơ nói “Đây là chuyện của chúng ta, ta sẽ tự điều tra rõ ràng”

“Thì ra có người là nội gián”

Đông Phương Hạo Diệp cười lạnh “chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên”

Tiểu vương gia đương nhiên biết, Bắc Đường Diệu Nguyệt không thể trùng hợp mà xuất hiện ngay lúc này, hắn càng tin rằng không phải do Nam Cung Lưu Giản dẫn y tới, bởi vì sau khi hắn đưa Bắc Đường Diệu Nguyệt đi, Nam Cung Lưu Giản đã cùng Đông Phương Diệp quay về vương phủ.

Mặc dù không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, Nam Cung Lưu Giản hiển nhiên bị Đông Phương Diệp ám toán, hạ thiêu tình, ngay tức khắc chạy thoát rồi đến Vọng Xuân lâu, trong tình huống đó, tuyệt đối không có thời gian để báo tin cho Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Kỳ thật là ai thì trong lòng Đông Phương Hạo Diệp đã biết, bất quá trước khi quyết định, vẫn là giải quyết chuyện Đông Phương Diệp là quan trọng.

“Chuyện của các ngươi, ta mặc kệ, nhưng có một chuyện ngươi cần phải giải thích, vì sao ngươi lại trúng thiêu tình ?” Nam Cung Lưu Giản trầm ngâm nói “Tối đêm qua, Đông Phương Diệp rõ rằng không có biểu hiện gì, nhưng sáng nay thái độ đột nhiên thay đổi. Lòng ta sinh nghi nhưng không biết được hắn đã hạ độc. Đông Phương Diệp quả nhiên không phải là loại người làm đại sự, gặp biến cố liền vội vã xuống tay, thiếu kiên nhẫn và dũng khí”

Đông Phương Hạo Diệp cười lạnh “Quả thật như thế. Nhưng, hắn lại có thể dùng ngươi để thử quan hệ của ta, so với trong tưởng tượng cũng thông minh một chút. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, ngươi đi đi”

Đông Phương Hạo Diệp hạ lệnh trục khách.

Nam Cung Lưu Giản cười cười, nói “Chúng ta vẫn là bằng hữu chứ ?”

Đông Phương Hạo Diệp lạnh lùng phát ra hai chữ “Cút đi”

Nam Cung Lưu Giản cười ha hả, xoay người đi. Phất tay, không hề lưu luyến si mê lúc trước.

Nam Cung Lưu Giản đi rồi, Đông Phương Hạo Diệp trong phòng ngơ ngác một lúc lâu, đột nhiên một cước đá lư hương, đem mọi thứ trong phòng đập nát.

“Ngươi phát điên gì vậy ?” Thủy Liên Nhi bước vào kinh hãi nhìn hắm.

Nhìn quanh bốn phía, cảnh tưởng trong phòng như có cuồng phong cuốn qua, sao còn lộng lẫy đẹp đẽ như trước.

Đông Phương Hạo Diệp trong lòng bị đè nén, lúc này phát khí, càng cảm thấy hư không.

Ngồi ở mép giường, xoa thái dương, mệt mỏi nói “Thủy Liên Nhi, không cần để ta biết ngươi phản bội lần nữa! Nếu còn lần sau, sẽ không bỏ qua như lần này !”

Thủy Liên Nhi sững sốt một lát, thở dài “Ta không nghĩ sự tình lại trở nên như vậy. Hôm nay, ta hẹn Bắc Đường Diệu Nguyệt đến, thật là có chuyện muốn nói với y, không biết Nam Cung môn chủ lại …”

“Không cần giải thích” Đông Phương Hạo Diệp vô lực mà phất tay, nói “Dù sao mọi chuyện cũng như ngươi mong muốn. Cho dù Lưu Giản không đến, ngươi cũng sẽ làm vì cầu kết quả này”

Thủy Liên Nhi trầm mặc.

Đông Phương Diệp cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay trắng nõn, rỗng tuếch.

Cho dù hắn có cố gắng thế nào, cũng không nắm được thứ gì.

Diệu Nguyệt, ngươi đến cuối cùng vẫn rời xa ta ?

“…ta không rõ, vì sao ta không thể thích Diệu Nguyệt ? Vì sao lại không thể cùng sống với y ? Cho dù y không thích ta, nhưng ta thích y vẫn còn chưa đủ sao ? ta phải làm như thế nào, mới có thể có được y ?”

“Môn chủ …” Thủy Liên Nhi nhìn thấy bộ dạng của hắn mà không khỏi thương tiếc, đi đến bên người hắn, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, cúi đầu thở dài nói “Thích, không phải một người là có thể”

Đông Phương Hạo Diệp cả người chấn động, nước mắt cho dù không muốn cũng tự trào ra.

Hắn mở miệng hút lấy không khí, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

Thích, không phải một người là có thể, chuyện này hắn đã sớm biết từ trước.

Chỉ là, hắn không cam lòng.

Từng nghĩ đến, Diệu Nguyệt cũng thích hắn dù chỉ là một chút.

Chính là hiện tại ….

“Các ngươi cứ tiếp tục”

“Các ngươi cứ tiếp tục”

“Các ngươi cứ tiếp tục”

Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy lòng mình bị lời nói này của Bắc Đường Diệu Nguyệt như xé tan thành từng mảnh.

Ngay cả Nam Cung Lưu Giản thử hắn, không phải mình cũng thử Diệu Nguyệt ? Ai ngờ được rằng đáp án lại khó chịu đến vậy.

Đông Phương Hạo Diệp đem mặt chôn sâu vào lòng Thủy Liên Nhi, như một đứa nhỏ mà khóc nức nở.

Qua một lúc sau, hắn nhẹ giọng nói “Liên Nhi, không cần phải lặp lại chuyện này, vô ích …” Cho dù các ngươi muốn cho ta nhìn thấy được sự thật, nhưng ta sớm đã không còn thuốc chữa rồi.

Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.

Ai có thể biết được, hoa bị nước cuốn đi không phải là hạnh phúc ? Ai có thể biết được, hoa nổi trôi trong nước không phải là khoái hoạt ? Có lẽ khi nó chìm sâu dưới dòng nước, được dòng nước chở che là nguyện vọng lớn nhất của hoa.

Thể xác và tinh thần của ta đã sớm trầm luân, nguyện ý nước chảy bèo trôi, dù cho y đưa ta tới tận phương nào ….

******

“Diệu Nguyệt, đồ đạc đã chuẩn bị xong, ngươi định chừng nào sẽ đi ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhận lấy chén thuốc từ tay Hoàng hậu Thu Tử Lăng, chậm rãi uống cạn, nói “Ngày mai”

Thu Tử Lăng nói “Mấy ngày nay Hạo Diệp không tới, ngươi … dù thế nào cũng nên nói với hắn một tiếng”

Bắc Đường Diệu Nguyệt buông chén thuốc, lấy tay lau miệng, khinh đạm nói “Không cần, hắn sẽ biết”

“Diệu Nguyệt”

Thu Tử Lăng vẻ mặt lo lắng nói “Hạo Diệp hiện tại đang đấu với Phúc Vương hừng hực khí thế, nếu lúc ngày ngươi rời xa hắn, hắn, hắn….”

“Hắn không có việc gì”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhớ tới quyết tâm và tính toán của Đông Phương Hạo Diệp, tuyệt sẽ không vì vậy mà buông tha kế hoạch đã sắp đặt đã lâu.

Thu Tử Lăng vẫn có chút bất an, trầm ngầm một lát, nói “Diệu Nguyệt, chuyện đó, chỉ sợ …. Có hiểu lầm. Hạo Diệp tuy rằng hay làm càn nhưng đối với ngươi toàn tâm toàn ý, đã nhiều năm qua, chưa bao giờ có quan hệ dây dưa với người khác. Chuyện Nam Cung Lưu Giản, chắc cũng phải có ẩn tình”

Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm mặc một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thản nhiên nói “Ta về Minh Quốc với chuyện này không có quan hệ. Hiện tại Đại ca, Nhị ca có nhiều chuyện như vậy, ta không thể chỉ ở đây mà không quan tâm”

Thu Tử Lăng lo lắng nói “Hiện tại Minh Quốc rối loạn, ngươi trở về cũng đâu có thái bình. Hơn nữa, ngươi bây giờ lại có …”

Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt khẽ lay động, trong lòng dâng lên những cảm tình phức tạp, nhẹ nhàng đưa tay đến bụng.

Lòng tay bàn chạm vào đứa nhỏ, rốt cuộc có phải là vẫn không cần ? Tuy rằng biết thể chất của mình là ma da nhân, nhưng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy – vì Đông Phương Hạo Diệp mà sinh đứa nhỏ ? Vấn đề này, Bắc Đường Diệu Nguyệt trước kia không có nghĩ tới, nếu người ta có nói cũng chỉ là vô căn cứ.

Nhưng hiện tại … trong đầu Bắc Đường Diệu Nguyệt lại hiện ra hình ảnh ngây thơ của Đông Phương Hạo Diệp.

Rõ ràng là mười chín tuổi, lại làm cho người ta cảm thấy như mười sáu tuổi.

Khi cười lên để lộ hai răng nanh trắng sáng, hai gò mà có hai lúm đồng tiền, rất đáng yêu, kì quái chính là, cho dù hắn lần nào trừng đôi mắt to đen bóng kia mà nhìn mình, đều làm cho người ta có cảm giác ngây thơ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt không thể không thừa nhận, ở một mức độ nào đó, bộ dáng Đông Phương Hạo Diệp đơn thuần đáng yêu, quả thật ảnh hưởng đến cảm tình của y.

“Diệu Nguyệt”

Thu Tử Lăng thấy y không nói một lời, mặt không chút thay đổi, không khỏi cảm thấy không yên.

Bắc Đường Diệu Nguyệt quyết tâm “Bất luận thế nào, hiện tại ta cũng không thể ở đây, ta nhất định phải trở về ! Về phần đứa nhỏ…” y ngừng một chút, chậm rãi nói “Nếu giữ được, sẽ sinh. Vì có lẽ đó là mệnh của nó !”

Thu Tử Lăng nghe vậy, lòng tràn đầy sầu lo.

Tình cảm mà Đông Phương Hạo Diệp đối với Bắc Đường Diệu Nguyệt thật là quá sâu nặng, vượt cả dự đoán của mọi người, mà hắn lại dùng Thất Nhật Vong Trần làm cho người ta lo lắng.

Khi còn nhỏ, hắn gặp phải thích khách, kinh mạch bị tổn thương, nên học võ rất bị hạn chế, cho nên từ nhỏ mọi người đã hết sức yêu thương hắn, chưa từng để hắn miễn cưỡng dùng công.

Hắn cũng là một người thông minh lanh lợi, cuộc sống tiêu diêu tự tại trong cung, thầm nghĩ là thời gian vui vẻ của chính mình.

Năm mười hai tuổi, trong chuyến đi tới Minh Quốc, làm cho hắn nảy sinh tình yêu, đốt cháy ý chí chiến đấu, khi trở về lại trờ thành một người hoàn toàn khác

Đông Phương Hạo Diệp vốn là người thông minh, nếu muốn làm cái gì, một khi đã đặt quyết tâm, sẽ kiên định đến dọa người, cho dù là đương kim Hoàng Thượng cũng không thể làm gì được.

Những năm gần đây, hắn hao tổn tâm tư, tỉ mỉ cẩn thận tìm cách, cầu nguyện, tới hôm nay ai lại không nhìn ra được ? Chỉ vì một chữ tình, làm cho người ta chìm sâu, không thể tự thoát ra được.

Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, sự tình đã đến nước này, đã không còn ai có thể khống chế được nữa.

Tại đây có rất nhiều chuyện, Bắc Đường Diệu Nguyệt có lẽ đã biết và một số vẫn chưa biết được.

Nói một cách công bằng, y đối với Đông Phương Hạo Diệp, quả thật y chưa từng để tâm.

Thu Tử Lăng mặc dù là người thân của Bắc Đường Diệu Nguyệt, nhưng khi đến Văn Quốc được nhiều năm, đối với Đông Phương Hạo Diệp cũng xem như là đệ đệ, làm sao không có cảm tình.

Hiện giờ nhìn bọn họ thế này, bất luận là Đông Phương Hạo Diệp hay Bắc Đường Diệu Nguyệt, đều làm nàng cảm thấy đau lòng.

********

Ngày hôm sau, Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy Thu Tử Lăng đứng ở mã xa, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ngươi làm cái gì vậy ?” Trước mắt là Văn Quốc Hoàng Hậu giản đị, chưa điểm tô son phấn, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái khác hẳn vẻ ung dung hoa lệ.

Thu Tử Lăng cười nói “Đương nhiên là cùng ngươi quay về Minh Quốc”

Bắc Đường Diệu Nguyệt kinh ngạc “Hoàng Thượng đáp ứng sao ?”

“Hắn vì cái gì mà không đáp ứng”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mi “Ta có thể tự chăm sóc mình”

Thu Tử Lăng nói “Ta cũng không phải tất cả đều vì ngươi. Ta cũng đã lâu không về Minh Quốc, nhân cơ hội này ta cũng muốn đi. Phụ thân lần trước gửi thư cho ta, nói ở Minh Quốc có yên sơn để hái thuốc, có lẽ lần này còn phải xa kinh thành để gặp phụ thân”

Phụ thân của Thu Tử Lăng là Thu Diệp Nguyên – danh y đương thời, vân du tứ hải, hành y tế thế.

Y thuật của Thu Tử Lăng cũng từ phụ thân truyền lại

Thu Tử Lăng thản nhiên nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mi, thở dài “Ta đến Văn Quốc nhiều năm như vậy cũng có trở về đâu”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Được. Tùy vậy. Chuyện trước kia, đại ca của ta…”

Thu Tử Lăng khoát tay nói “Ngươi yên tâm, nhiều năm như vậy ta cũng đã quên rồi, bằng không ta cũng là tỷ tỷ của ngươi !” Nói xong liền cười “Hơn nữa, tính tình của Bắc Đường Diệu Huy thật xấu xa, ai chịu nổi. Mỗi lần ta đi tìm Diệu Nhật, bộ dạng của hắn hận rằng không thể đem ta đi ăn tươi nuốt sống !”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng cười “Nhị ca đặc biệt quan tâm tới đại ca, ai kêu ngươi có ý trêu hắn, không biết là không được đụng vào lão hổ sao ?”

“Hắn là lão hổ cái gì, hắn trước làm lão hổ thì chỉ là tiểu hồ ly !”

“Ngươi đừng quên, hắn hiện tại là vua một nước”

Thu Tử Lăng hừ một tiếng, nói “Sợ cái gì ! Tướng công ta cũng là ngôi cửu ngũ chí tôn. Văn luận võ so cũng không kém ai”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cười nói “Ngươi với Nhị ca như vậy còn chưa đủ sao ? Ta và Diệu Thần ước gì mang được các ngươi lên sàn đấu, đánh xong thì kết thúc. Lần nào cũng vậy, các ngươi so tài, một người đố một người giải, đem cả vương phủ biến thánh gà bay chó sủa, ngay cả mèo nhìn thấy các ngươi cũng bỏ chạy”

Thu Tử Lăng cười, nói “Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao, đánh nhau ta cũng sẽ không thua hắn ! Thật giận chính là tên kia, cái gì mà đánh nhau sẽ ra mồ hôi, sẽ bẩn y phục, có mất phong độ, cũng không chịu động thủ. Một nam nhân mà bộ dáng còn đẹp hơn nữ nhân thì không nên, tâm tư còn so đo nhiều hơn nữ nhân, quả thật là rất không nên !”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cười to “Lời này tới Minh Quốc ngàn vạn lần không thể nói. Nếu để nhị ca biết, hắn sẽ lại mang thù !”

Hai người ngắc lại chuyện cũ, tâm tình vui vẻ hẳn lên, nhất thời mọi chuyện sầu ở Văn Quốc đều quên đi.

Thu Tử Lăng cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt hồi tưởng về Minh Quốc, thần thái lập tức phấn chấn, nét mặt rạng ngời, có thể thấy được, y ở Văn Quốc vẫn áp lực, cũng không có gì vui vẻ.

Không khỏi nhớ tới Đông Phương Hạo Diệp, khi thấy bộ dạng này của Bắc Đường Diệu Nguyệt thì tâm tình sẽ như thế nào.

Bọn họn ngồi trong mã xa hàn huyên, dần dần rời xa kinh thành và cũng nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Đông Phương Hạo Diệp.

“Môn chủ, ba vạn Cấm quân của Phúc Vương đã bị người của Thiên Môn khống chế, hộ vệ đại quân Trần tướng quân đã đi, chúng ta cũng nên đi” Thủy Liên Nhi ở sau nói.

“Được rồi”

Đông Phương Hạo Diệp không chút để ý mà lên tiếng, ánh mắt vẫn đang nhìn bóng hình dần xa khỏi quan đạo.

Trên núi, gió thổi phần phật, y bào tung bay, Đông Phương Hạo Diệp thật muốn biến thành cơn gió mà đuổi theo bóng hình người kia.

Thủy Liên Nhi thờ dài “Môn chủ, chúng ta cần phải đi, nếu không sẽ không kịp”

Đông Phương Hạo Diệp ngẩng đầu lên, bầu trời một màu xanh thẳm, từng bạch vân bồng bềnh phía xa xa, bầu trời quang đãng, thật là thời tiết tốt.

Hắn hít một hơi thật sâu, kéo nhanh dây cương, nói “Đi thôi”

Quay đầu ngựa lại, Vân Sơ dọc theo sơn đạo phi thẳng, hai bên má Đông Phương Hạo Diệp gió thồi vù vù, một cảm giác thật lạnh lẽo.