Một hàng người theo sau Ưu Vô Song đến Liễu viện, Ưu Vô Song không đợi hạ nhân vào thông báo đã xông vào tẩm phòng của Liễu Yên Nhiên.
Đến trước cửa tẩm phòng, một a hoàn canh cửa thấy Ưu Vô Song đến, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn, nhưng mà ả ta rất nhanh đã khiên định lại, tiến lên trước chặn Ưu Vô Song, cứ như cố ý, lớn tiếng nói: “vương phi, Liễu thị nhân đang nghĩ ngơi, người không thể vào…..”
Ưu Vô Song không đợi a hoàn ấy nói hết đã lạnh lùng ngắt lời ả, nói: “tránh ra!”
Người a hoàn đó có chút sợ hãi nhìn Ưu Vô Song, nhưng vẫn chặn nàng lại, cho đến khi Lãnh Như Tuyết đến, ả mới thở phào lui ra.
Nhìn thấy a hoàn ấy lui ra, Ưu Vô Song không chút khách khí đẩy cửa tẩm phòng ra, lớn bước đi vào.
Trong tẩm phòng, vốn không có cửa sổ, cho nên có vẻ thâm u, góc tường chỉ có một chiếc đèn.
Trên chiếc giường lớn đang có người nằm, người đó chính là Liễu Yên Nhiên, lúc này mắt ả đang nhắm chặt mắt tựa hồ ngủ say.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, trên giường còn có vài vệt máu, trước giường đang để một thau máu tươi bắt mắt, mùi máu nồng nặc ấy chính là phát ra từ đó.
Lãnh Như Tuyết sau khi biết Liễu Yên Nhiên xảy thai, chẳng qua chỉ vì nghe a hoàn đó và Lí ma ma nói, hắn đã chạy đi hỏi tội Ưu Vô Song, kì thực hắn còn chưa gặp qua Liễu Yên Nhiên, bây giờ thấy thau máu tươi bắt mắt giữa phòng, bất giác giật mình.
A hoàn ấy không nói gì, đột nhiên Liễu Yên Nhiên trên giường rên một tiếng, từ từ mở mắt, khi ả thấy Lãnh Như Tuyết, đôi mắt sáng lên, sau đó rơi lệ, thút thít: “vương gia….người cuối cùng lại thăm thiếp rồi……”
Lãnh Như Tuyết nhíu nhíu mày, bước qua đó, đứng cạnh giường, nhìn Liễu Yên Nhiên, nói: “sao mà nhiều máu vậy?”
Liễu Yên Nhiên nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên càng khóc thương tâm, bộ dạng hoa lệ mang vũ kì thực khiến người khác thương tiếc.
Và từ khi bước vào tẩm phòng, Ưu Vô Song không nói câu gì, hai mắt nàng nhìn chằm chằm thau máu tươi ấy, khóe môi nở nụ cười lạnh, đột nhiên nàng quay qua nhìn Liễu Yên Nhiên, lạnh lùng nói: “Liễu Yên Nhiên, đây là máu trên người ngươi chảy ra sao? Chảy nhiều máu vậy, ngươi còn có thể khóc lóc thế này, xem ra, cơ thể ngươi không gì đáng ngại nhỉ?”
Tiếng khóc của Liễu Yên Nhiên vì câu nói của Ưu Vô Song mà ngừng lại, nhưng mà ả rất nhanh đã nước mắt đầy mi nhìn Ưu Vô Song, vừa khóc vừa hét: “là ngươi? Trả con lại cho ta……ngươi trả con lại cho ta……là ngươi hại chết con ta……vương gia……..là ả hại chết con chúng ta…..”
Liễu Yên Nhiên khóc nức nở, nước mắt đầy mặt, thái độ cực kì đau xót.
Nhưng tiếc là, Ưu Vô Song không thèm quan tâm ả, trên mặt vẫn giữ nụ cười giễu cợt, từ từ đi đến bên thau máu, những thứ này tuy có thể dọa người khác nhưng làm sao có thể làm khó được Ưu Vô Song?
Nàng đường đường là linh hồn thế kỉ 21, những cảnh máu me này trên ti vi đã từng coi qua không dưới trăm lần, tuy nàng chưa thấy qua nữ nhân xảy thai là thế nào, nhưng mà với khiến thức bình thường, nếu như máu trong thau mà thực sự chảy từ người Liễu Yên Nhiên ra thì tính ra Liễu Yên Nhiên đúng là mệnh lớn không chết, một người mà chảy nhiều máu như vậy bây giờ sẽ tuyệt đối trong cơn hôn mê, bởi vì căn bản không thể duy trì thần trí thanh tỉnh!
Ưu Vô Song quỳ xuống, dùng tay chạm nhẹ vào thau máu, sau đó đột nhiên nàng phát hiện ra một vật thể kì lạ, vật này bị hòa vào trong máu, cộng thêm ánh đèn mơ hồ nếu như không chăm chú nhìn, chắc chắn không nhìn thấy, nhìn thấy vật nhỏ ấy, Ưu Vô Song bất giác ở nụ cười kinh nhạo.
Nụ cười trên mặt Ưu Vô Song không thoát khỏi cặp mắt của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt hắn thoáng qua một tia đùa cợt, đột nhiên lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi không phải nói Yên Nhiên hãm hại ngươi sao? Bây giờ ngươi có thể nói cho bổn vương biết ngươi có chứng cứ chứng minh Yên Nhiên hãm hại ngươi?”
Ưu Vô Song cười nhẹ một tiếng, sau đó vân đạm phong thanh đứng dậy, lạnh nhạt nói với Lãnh Như Tuyết: “chứng cứ ta đã tìm thấy, chính là ở trong thau máu này!”
Ánh mắt của Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia tinh quái, lạnh nhạt nhìn thau máu, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, chẳng qua chỉ là một thau máu, ngươi đang đùa với bổn vương?”
Liễu Yên Nhiên nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, cơ thể bất giác run lên, ánh mắt thoáng qua tia kinh hãi.
Ưu Vô Song cười lạnh một tiếng, nói: “Lãnh Như Tuyết, ta nói rồi, chứng cứ trong thau máu này, nếu ngươi không nhìn ra, vậy thì ta sẽ gợi ý cho ngươi!”
Dứt lời, Ưu Vô Song quỳ xuống lần nữa, dùng tay lấy vật nhỏ ấy lên, sau đó đưa đến trước mặt Lãnh Như Tuyết, cười nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi thấy chưa? Đây là chứng cứ!”
Lãnh Như Tuyết nhìn vật nhỏ trên tay Ưu Vô Song, nhíu nhíu mày, nói: “đây là gì?”
Nụ cười trên mặt Ưu Vô Song không thay đổi, cười nhẹ một tiếng, giễu cợt đáp: “quả nhiên không hổ danh là vương gia, ngay cả lông gà cũng chưa thấy qua! Lãnh Như Tuyết, ngươi không cảm thấy lạ sao? Máu trong người chảy ra, sao lại có lông gà?”
Chiêu của Ưu Vô Song vừa xuất, sắc mặt của Liễu Yên Nhiên phút chốc trở nên trắng bệt, ánh mắt ả hoảng loạn nhìn Lãnh Như Tuyết, ả lúc này đã quên cả việc khóc