Nghe hết những lời mà a hoàn ấy nói, lại nghe những lời nói băng giá của Lãnh Như Tuyết, Vân Nhi nhất thời sợ trắng cả mặt, trong lòng bất giác lo lắng thay cho Ưu Vô Song.
Còn Ưu Vô Song thì ngược lại, nàng đến cuối cùng thần sắc vẫn bình tĩnh, khóe môi còn mang nụ cười kinh nhạo.
Liễu Yên Nhiên quả nhiên bắt đầu đối phó nàng, vả lại còn rất nhanh! Nhưng mà, việc này cũng quá tệ rồi! Không cần nói việc Liễu Yên Nhiên rời khỏi hậu viện cách nay đạ hơn mười ngày, hơn nữa chỉ dựa vào lời một a hoàn thì muốn định tội nàng, quả là nực cười!
Lúc Ưu Vô Song ở thế kỉ 21, tuy không phải là một cảnh sát hình sự kiệt xuất, nhưng nàng dù sao cũng tốt nghiệp loại ưu tú từ trường cảnh sát, đối với năng lực tra án, nàng cũng không phải không có.
Trong mắt nàng, Liễu Yên Nhiên diễn màn kịch này, quả thật có rất nhiều sai sót, ưu tri (trẻ con) đến nực cười!
Lãnh Như Tuyết không hề bỏ sót bất kì thái độ nào của Ưu Vô Song, nhìn nàng không những không kinh hãi, khóe miện còn nở nụ cười nhạo báng, trong lòng bất giác có chút ão nộ, tức giận nói: “Ưu Vô Song, bổn vương hỏi ngươi, ngươi tại sao lại hại Yên Nhiên?”
Ưu Vô Song vốn không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, đột nhiên bước nhanh tới cạnh người a hoàn đang cúi đầu, với tốc độ nhanh chóng ngẩn đầu người a hoàn ấy lên.
Người a hoàn ấy không ngờ tới hành động này của Ưu Vô Song, nụ cười đắc ý trên mặt bất giác còn chưa tan biến thì đúng đúng bị mọi người nhìn thấy.
Không chút phòng bị bị Ưu Vô Song bắt ngẩn cao đầu, a hoàn ấy bất giác kinh hoàng, biểu cảm hóa thạch ấy một hồi lâu mới hồi phục, kinh hãi nhìn Ưu Vô Song, giọng điệu có chút lắp bắp nói: “vương phi…..người….người định làm….làm gì…..?”
Ưu Vô Song khẽ mỉm cười, bỏ người a hoàn ấy ra, sau đó lạnh nhạt nói: “chủ tử ngươi mất đi con, người làm nô tỳ như ngươi sao còn cười được? Xem ra, ngươi đối với chủ tử, cũng không phải là trung thành? Hay là….”
Nói tới đây, giọng điệu của Ưu Vô Song đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “đây chỉ là một mưu kể mà chủ tử ngươi nghĩ ra để hãm hại ta?”
A hoàn ấy nghe thấy lời của Ưu Vô Song, ánh mặt hiện rõ tia kinh hãi, ả ta vô thức cắn chặt môi, tròng mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên khóc nói: “vương phi….người…..người sao có thể ngậm máu phun người? Chủ tử nhà ta đích thực bị vương phi xô ngã xuống đất, cho nên mới mất đi đứa con, những việc này, không phài là một mình nô tì nói, khi ấy còn có vài nọ tì khác cũng thấy, tuy thân phận cao quý, nhưng người nói chuyện phải có chứng cứ chứ? Vương phi nói chủ tử ta hại người, không lẽ chủ tử nhà ta dùng con của mình để hãm hại ngươi sao?”
Đối diện với lời than khóc của a hoàn kia, Ưu Vô Song thần sắc bất biến, nàng đột nhiên vỗ nhẹ tay một cái, nói: “ngươi hỏi hay lắm! Ngươi muốn chứng cứ vậy thì ta sẽ cho ngươi!”
Nói tới đây, Ưu Vô Song hừ nhẹ một tiếng, lại nói: “chủ tử nhà ngươi sẽ không dùng đứa con của mình mà hãm hại ta, bởi vì, nếu mang thai đứa con sẽ có thể trèo lên cấp bậc! Nhưng mà, nếu như chủ tử ngươi không hề mang thai thì sao? Dùng một đứa con không hề tồn tại để trừ khử một vương phi như ta, đối với ả, quả là một mũi tên trúng hai đích, đúng không?”
Mọi người không ngờ rằng Ưu Vô Song lại nói ra những lời này, trên mặt bất giác lộ ra thái độ kinh ngạc nhìn thần sắc tự nhiên của Ưu Vô Song.
Còn Lãnh Như Tuyết càng nhìu nhìu mày, mâu đen thâm trầm thoáng qua tia kì quái.
Trong lòng a hoàn ấy càng kinh nghi khôn cùng, bởi vì, Ưu Vô Song nói đúng âm mưu của Liễu Yên Nhiên, Liễu Yên Nhiên kì thực không mang thai, ả làm như vậy chỉ vỉ mượn việc này là trừ khử đi Ưu Vô Song!
Nhưng mà việc tới nước này, trong lòng a hoàn ấy tuy có kinh hoang, nhưng mà đã cưỡi lên lung cọp thì khó mà xuống, thêm nữa a nghĩ Liễu Yên Nhiên đã chuẩn bị chu tất, cho nên vẫn khiên khuất nhìn Ưu Vô Song: “vương phi nói phải có chứng cứ, vương phi dựa vào gì mà nói chủ tử nhà ta không có mang thai? Chủ tử nhà ta là người đc vương phi sủng ái, có mang cũng là chuyện bình thường!” (PP: a đầu này cãi lì gớm, thời nay làm luật sư chắc chắn người chết cũng sống dậy mà minh oan >’<!)
Ưu Vô Song cười lạnh lùng, nói: “vậy sao? Ngươi xác định là chủ tử nhà ngươi mang thai thật?”
A hoàn ấy bị Ưu Vô Song nhìn thấu tâm tư, nhưng ả vẫn cắn răng nói: “đại phu chẩn đoán, không lẽ có sai sót? Nếu như vương phi không tin, có thể mời đại phu chẩn đoán cho chủ tử nhà ta lại hỏi!”
Ưu Vô Song cười lạnh, không thèm lo người a hoàn ấy. Mà quay qua nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi cũng tin ta hại Liễu Yên Nhiên xảy thai?”
Mày Lãnh Như Tuyết khẽ nhíu lại, lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song, nói: “Ưu Vô Song, không leẽ ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin Yên Nhiên hại ngươi sao? Ngươi có chứng cứ để bổn vương tin ngươi không?”
”được lắm!” Ưu Vô Song mặt vô tình nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi muốn chứng cứ phải không? Vậy ta sẽ vì ngươi mà tìm ra chứng cứ!”
Dứt lời, Ưu Vô Song không quan tâm đến bọn người kia, tự mình bước khỏi Vô Trần điện.
Sắc mặt Lãnh Như Tuyết trầm lại, lạnh lùng quát: “đứng lại đó! Ưu Vô Song, ngươi lại bày trò gì?”
Ưu Vô Song dừng bước chân, quay đầu lạnh lùng nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi không phải muốn chứng cứ sao? Theo ta, ta sẽ cho ngươi chứng cứ mà ngươi muốn!”
Lãnh Như Tuyết trầm mặt, trầm ngâm hồi lâu, mới lạnh lùng bước theo Ưu Vô Song, lạnh lẽo nói: “được! Bổn vương xem ngươi có thể tìm ra chứng cứ gì lại chứng minh trong sạch của ngươi!”