Trong đai sảnh Liễu viện được bố trí tinh xảo, Liễu Yên Nhiên đang ưu nhã ngồi sau cổ cầm, nhẹ nhàng chơi cổ cầm, âm thanh ấy tựa nước chảy từ trên ao xuống, khiến người nghe tâm thần thoải mái.
Lãnh Như Tuyết lúc này đang nằm trên nhuyễn tháp, trong tay cầm một ly Diệp thanh thơm nồng, đang nhíu nửa mắt thưởng thức âm thanh tuyệt vời ấy.
Cuối cùng, dư âm oong oong cũng kết thúc, một khúc ca đã tận.
Lãnh Như Tuyết mở mắt, đặt ly rượu xuống, nhẹ nhàng vỗ tay, khen: “Yên Nhiên, cầm nghệ của nàng lại tiến bộ nữa rồi, quả không hổ sanh là đệ nhất tài nữ Liễu Yên Nhiên!”
Liễu Yên Nhiên cười một tiếng, sau đó đứng dậy, bước đến bên Lãnh Như Tuyết, dựa người vào lòng Lãnh Như Tuyết, kiêu giọng đáp: “Cám ơn vương gia đã khen ngợi, chỉ cần vương gia thích là được.”
Khóe môi Lãnh Như Tuyết khẽ cong lên nụ cười tà mị, dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm Liễu Yên Nhiên lên, nói: “bổn vương phát giác, bổn vương ngày càng thích nàng rồi!”
Liễu Yên Nhiên mặt cười như hoa, ánh mặt thoáng qua ánh nhìn không dễ nhận ra, đột nhiên nói: “vương gia, hay là chúng ta đi dạo trong phủ nhé?”
Lãnh Như Tuyết điểm nhẹ mũi Liễu Yên Nhiên, nói: “được, nàng nói xem muốn đi dạo ở đâu?”
Liễu Yên Nhiên đột ngột cười đáp: “Yên Nhiên sáng nay nghe hạ nhân trong phủ nói, Liên Đường khuôn viên đã nở, vương gia, hay là người bồi thiếp đi xem Liên đường được không?”
Nghe thấy lời đề nghị của Liễu Yên Nhiên, Lãnh Như Tuyết bất giác khẽ nhíu nhíu mày, ả điên ấy bị hắn đày đến khuôn viên trở thành thô sứ a hoàn đã mấy ngày rồi, hắn một mực không màng đến, cũng tốt, nhân cơ hội này, đi xem xme ả điên ấy như thế nào rồi!
Không biết bây giờ ả nhìn thấy ta, có đau khổ than khóc, xin bổn vương tha cho ả?
Nghĩ đến đây, Lãnh Như Tuyết cơ hồ nhịn không nổi cười thành tiếng, không biết tại sao, hể nghĩ đến tình cảnh ả điên ấy than khóc cầu xin hắn xin tha, hắn liền nhịn không được cười, cảm thấy trong lòng cực kì thoải mái!
Nghĩ thế, Lãnh Như Tuyết một khắc cũng ngồi không yên, hắn đứng nhanh từ nhuyễn tháp dậy, sau đó vỗ vỗ vai Liễu Yên Nhiên, nói: “vậy chúng ta đến khuôn viên nào!”
Dứt lời, hắn không thèm quan tâm đến Liễu Yên Nhiên, bước lớn bước ra ngoài cửa. Hắn bây giờ nóng lòng muốn trông thấy bộ dạng ả điên ấy đau khổ kêu khóc!
Thấy bộ dạng nóng lòng của Lãnh Như Tuyết, Liễu Yên Nhiên bất giác sửng sốt.
Ả ta vì biết được vương phi ngốc bị Lãnh Như Tuyết đày đến khuôn viên trở thành thô sứ a hoàn, nên mới cố ý đề nghị với Lãnh Như Tuyết việc đến khuôn viên thưởng hoa, mượn cơ hội sỉ nhục và ức hiếp vương phi ngốc kia.
Ả ta vốn sợ rằng Lãnh Như Tuyết sẽ không đáp ứng, nhưng không liệu đến Lãnh Như Tuyết không những rất đơn giản đồng ý mà hắn còn thể hiện bộ dạng nóng lòng nữa.