Trong lòng Ưu Vô Song dâng lên cơn áy náy, nhưng cũng không nhịn được nhìn Lãnh Như Băng, tuy nàng không yêu hắn ta, nhưng dù sao hắn ta cũng chưa từng làm hại nàng, thậm chí còn có ơn cứu mạng đối với nàng.
Nhưng nay nhìn thấy hắn ta bị quan binh bao vây, nàng lại không thể cứu hắn ta, hắn ta làm Lãnh Như Tuyết bị thương, năm năm trước lại bày kế hại nàng và Lãnh Như Tuyết cách biệt năm năm, khiến nàng ở bên ngoài chịu đủ khổ cực, nên đáng ra nên hận hắn ta, nhưng giờ đây trong lòng nàng không có hận, một chút hận cũng không có, nhìn người nam nhân từng thần thái cao ngạo giờ đây như vậy, trong lòng nàng chợt có cơn cay đắng.
Cánh tay dìu lấy Lãnh Như Tuyết bỗng nhiên trĩu nặng, kéo thần trí của Ưu Vô Song trở lại, nàng quay đầu sang nhìn Lãnh Như Tuyết, phát hiện Lãnh Như Tuyết được nàng dìu giờ đây sắc mặt trắng đến đáng sợ, cả người chao đảo, cơ hồ sắp đứng không vững.
Còn bụng của hắn, đã bị máu tươi nhuốm đỏ, bởi vì cơ thể hắn dựa vào nàng, nên thậm chí ngay cả y phục trên người nàng cũng nhuốm vết máu lớn, và máu tươi ấy, vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương, khiến người khác kinh tâm động phách.
Trong lòng Ưu Vô Song giật nảy, cũng không kịp nói gì với Lãnh Như Băng, dìu lấy Lãnh Như Tuyết nhanh chóng tiến về trước, chỉ muốn nhanh chóng dìu hắn vào trong nhà, cầm máu cho vết thương của hắn.
Theo sau những thị vệ bảo vệ Lãnh Như Băng từng người từng người ngã xuống, những người muốn bắt lấy Lãnh Như Băng đã dần dần áp gần.
Nhưng suy cho cùng những thị vệ ấy vẫn e ngại thân phận của hắn ta, không dám ra tay giết hắn ta.
Còn Lãnh Như Băng, đối với những thị vệ dần dần áp gần ấy tựa như không thấy, hai mắt hắn ta nhìn chằm chằm theo hình bóng của Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết, sự tuyệt vọng trong mắt dần dần biến thành điên cuồng, hắn ta đột nhiên ra tay nhanh như chớp, nhanh chóng đánh ngã mấy tên thị vệ đến gần hắn ta, cơ thể cao lớn của hắn ta bỗng chốc nhảy lên cao, nhảy ra khỏi vòng vây của đám quan binh.
Hắn ta chân rơi đất một điểm, nhân cơ hội đoạt lấy kiếm trong tay một tên thị vệ bên cạnh, động tác cư nhiên nhanh như chớp, không có chút ngừng lại, cả người lần nữa nhảy cao lên, bóng dáng một lượn, nhanh chóng giơ cao thanh kiếm trong tay, nhằm lưng Lãnh Như Tuyết mà đâm vào.
Lãnh Như Phong nhìn thấy hành động của Lãnh Như Băng, định ngăn hắn ta lại, nhưng đã không còn kịp, trong tình thế cấp bách, chỉ kịp hô lên: “cẩn thận!”
Ưu Vô Song vốn dĩ dìu Lãnh Như Tuyết từ từ đi về trước, nghe thấy tiếng hô kinh hoảng của Lãnh Như Phong, lòng nàng đột ngột trầm xuống, nhanh chóng quay đầu lại.
Và lúc nàng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lãnh Như Băng giơ cao thanh kiếm trong tay, thần sắc hung tợn nhằm lưng Lãnh Như Tuyết mà đâm, động tác nhanh như chớp.
Đầu nàng trống rỗng, cơ thể lại phản ứng cực nhanh đẩy ngã Lãnh Như Tuyết, còn người nàng vừa đúng quay về phía lưng Lãnh Như Tuyết.
Nàng chỉ cảm thấy một cơn đau ở ngực, một thanh kiếm sáng lóa, đâm xuyên từ ngực nàng, ra ngoài. Tiếp sau đó, toàn thân nàng không còn sức lực ngã dưới đất.
Máu tươi, bỗng chốc tuôn ra như suối, từ trong cơ thể nàng điên cuồng trào ra, phút chốc nhuốm đỏ cả y phục của nàng.
Lãnh Như Băng nhìn Ưu Vô Song ngã dưới đất, toàn thân đầy máu, cả người bỗng chốc sững sờ, hắn ta phảng phất như ngẩn đi, thanh kiếm nắm chặt trong tay, cư nhiên bất tri bất giác, buông lỏng ra, chỉ thấy hắn ta ngẩn người nhìn Ưu Vô Song mình đầy máu tươi.
Mâu đen vốn dĩ điên cuồng kia, nay lại như hai dòng nước chết, tràn đầy đau khổ, không hiểu, và đau lòng.
Còn Lãnh Như Tuyết, vì bị mất máu quá nhiều, cơ thể vốn đã suy yếu, nhưng thần trí hắn lại rất thanh tỉnh, khi hắn nhìn thấy Ưu Vô Song ngã trong vũng máu, đầu hắn bỗng dưng ‘đùng’ một tiếng, một mảng trống không, tiếp đó, phát ra tiếng gào xé toạt tâm phế: “không……..”
Một ngụm máu tươi, cũng theo tiếng gào của hắn mà phun ra, còn người hắn cũng ngã mạnh xuống đất.
Lãnh Như Băng sững sờ nhìn người nhân nhi ngã trong vũng máu, lẩm bẩm: “tại sao? Song Nhi, tại sao? Tại sao????”
Ưu Vô Song hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng như giấy, vẫn cố gắng gượng, mở đôi mắt vô thần cố nhìn Lãnh Như Băng, khóe môi nhướn nụ cười khó khăn, đứt đứt đoạn đoạn nói: “Lãnh Như Băng……năm năm…..trước……trong đêm tuyết đó……ngươi đã……cứu ta……nay……nay……ngươi đâm ta một kiếm……ơn cứu mạng này……ta không còn nợ ngươi……ngươi nữa……”
Nói rồi, Ưu Vô Song phảng phất như đã dùng hết sức lực toàn thân, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, trên gương mặt trắng bệch vẫn ẩn hiện nụ cười.
Lãnh Như Băng hai mắt vô thần, hắn ta chao đảo vài bước, đột nhiên ngẩn cao đầu, lớn tiếng gào lên một tiếng, sau đó quỳ mạnh xuống đất.
Những thị vệ kia dưới sự chỉ thị của Lãnh Như Phong, xông lên, tóm lấy hắn ta.
Còn Lãnh Như Băng lại không hề cử động, mặc cho những thị vệ ấy áp chế hắn ta, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Ưu Vô Song nằm trong vũng máu, một giọt nước mắt, từ khóe mắt hắn ta lăn xuống, sau đó rơi xuống đất.
Nhìn Lãnh Như Băng bị thị vệ áp chế, Lãnh Như Phong mới thở phào, cho người đưa Lãnh Như Tuyết vào trong nhà, còn hắn ta lại đích thân đến cẩn thận bế Ưu Vô Song dậy, vội vàng bước vào trong nhà.
Ưu Vô Song vốn dĩ đã hôn mê, nhưng bị Lãnh Như Phong bế, động đến vết thương trước ngực, một cơn đau kiệt liệt, lại khiến nàng tỉnh lại, nàng hít thở khó khăn, cảm giác ngực như bị một núi đá lớn đè phải, mỗi hơi thở, đều rất khó khăn, phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân, vẫn không thể thở bình thường.