Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 277: Giam lỏng




Hoàng cung.

Ưu Vô Song lẳng lặng đứng trong biên điện, nhìn cảnh sắc tú lệ bên ngoài.

Vào cung đã ba ngày rồi, trong ba ngày này, nàng không cần nói thánh chỉ, ngay cả một người quan trọng nàng cũng không gặp được!

Vào cung, nàng bắt đầu bị giam lỏng trong căn điện hẻo lánh này, Trần công công kia cười giả tạo nói với nàng, bệnh tình hoàng thượng đột nhiên thêm nặng, cho nên không thể gặp nàng, bảo nàng ở đây đợi!

Và việc đợi này là ba ngày, trong ba ngày này, đừng nói là hoàng thượng, ngoài cung nữ đưa cơm ra, nàng không gặp được bất cứ ai.

Và những người cung nữ đưa cơm hiển nhiên là người bên cạnh hoàng hậu, đối với câu hỏi mà nàng hỏi, luôn không thèm để tâm, chỉ trầm mặc!

Ưu Vô Song biết, Trần công công nói hoàng đế bệnh nặng là giả, chẳng qua là lời đẩy đưa hồ đồ mà thôi! thánh chỉ kia, căn bản không phải là do hoàng đế đích thân hạ, thì lấy đâu ra việc diện thánh?

Mục đích của họ, chỉ là lừa nàng vào cung, sau đó giam lỏng!

Nhưng mà, nàng và Lãnh Như Tuyết biết đây là âm mưu của hoàng hậu, nhưng lại không thể không nhảy vào! Có thể nói, kế này của hoàng hậu rất độc, thậm chí rất hiểm!

Nhưng mà, nói là vậy, nhưng vẫn làm khác, đây chính là tính cách của Ưu Vô Song, nàng biết, lúc này nàng cần phải nhịn, nếu không, nàng phá rối thì chỉ thêm phiền phức cho Lãnh Như Tuyết!

Tên thành phủ cao thâm khó lường Lãnh Như Băng và mẫu thân hoàng hậu của hắn ta, tuy nàng chưa gặp qua hoàng hậu, nhưng mà người có thể nghĩ ra độc kế như vầy, tuyệt đối không phải là người dễ đối phó!

Cho nên, điều duy nhất àng có thể giúp Lãnh Như Tuyết, là cố nhịn, trước tiên hãy xem rõ mục đích của hoànghậu, sau đó mới ứng đối!

Trong ba ngày này, người nàng nghĩ đến nhiều nhất là con trai và Lãnh Như Tuyết, bây giờ nàng mới phát hiện, một khi đã bỏ qua ân oán trước kia, trong lòng nàng vẫn là nhớ hắn, đặc biệt là bị hoàng hậu giam lỏng ở đây, nàng càng nhớ hắn!

Nàng nhớ hắn điên cuồng, nhớ vòng tay ấm áp khiến nàng an tâm, nhớ nụ hôn ôn nhu triền miên của hắn, nhớ ánh mắt ôn nhu trìu mến nhìn nàng của hắn!

Nàng yêu hắn, năm năm qua, nàng vì oán hắn nên ép mình không nhớ hắn, nhưng ngày này của năm năm sau, khi nàng bỏ đi tổn hại trước kia, sự nhớ nhung ấy lại trào đến như biển, khiến nàng khó mà kháng cự!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song khẽ thở dài, nàng biết, bây giờ không phải là lúc nói chuyện nhi nữ thường tình, vì bây giờ tính mạng của nàng và Lãnh Như Tuyết và còn con trai đang xích chặt lại với nhau, không thể có nửa chút sai sót, nay dã tâm của Lãnh Như Băng đã hoàn toàn lộ rõ, một khi hắn ta ngồi lên hoàng vị, hậu quả sẽ khôn lường!

Dù cho Lãnh Như Băng đối với nàng vẫn có vài phần tình cũ, nhưng hắn ta đối với Lãnh Như Tuyết và con trai, tuyệt đối không nương tay, và nếu mất đi bất cứ ai trong họ, Ưu Vô Song đều không muốn sống nữa!

Nghĩ tới khả năng này, Ưu Vô Song càng lo lắng, bây giờ nàng bị giam lỏng trong hoàng cung, con đường phía trước càng mơ hồ.

Một trận bước chân truyền lại, Ưu Vô Song tưởng là cung nữ đến đưa cơm, cũng không để tâm, tiếp tục nhìn cảnh sắc bên ngoài mà ngẩn người.

Tuy nhiên, khi nàng bị một người lạ ôm vào lòng, nàng mới giật mình kinh giác, nàng nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay đẩy vòng tay ấy ra.

Ưu Vô Song còn chưa hoàn hồn, một tiếng nói trầm thấp đã truyền lại từ trên đỉnh đầu nàng: “nàng chán ghét bổn thái tử động đến nàng thế sao?”

Ưu Vô Song vội ngẩn đầu, tuấn nhan âm trầm của Lãnh Như Băng xuất hiện trước mặt nàng, nàng trước tiên là khẽ sửng sốt, nhưng mà rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhìn Lãnh Như Băng mỉm cười, nói: “thái tử gia, lâu quá không gặp!”

Lãnh Như Băng nhìn nụ cười nghiêng thành trên mặt Ưu Vô Song, phút chốc bất giác thất thần, qua một lúc sau, hắn ta mới khẽ nhướn nụ cười: “Song Nhi, nàng vẫn đẹp như vậy…….”

Ưu Vô Song đối với lời khen của Lãnh Như Băng không hề để tâm, nàng xuyên không đến đây đã được mấy năm, nàng tự khắc biết cơ thể này của nàng đẹp thế nào, cho nên nàng không để tâm mỉm cười, nhìn Lãnh Như Băng, giọng điệu mang chút cười nhạo nói: “Lãnh Như Băng, ngươi khen ta như vậy, e là thái tử phi sẽ không vui! Chắc ngươi không muốn hậu viện nhà mình bốc cháy chứ?”

Lãnh Như Băng không hề để tâm những lời cười nhạo của Ưu Vô Song, hắn ta tiến lên trước một bước, đôi mâu chăm chú nhìn Ưu Vô Song, giọng khản đặc nói: “Song Nhi, nàng biết không, trong lòng ta chỉ có nàng, năm năm trước, tại sao nàng lại rời khỏi? Không lẽ, trong lòng nàng, dù chỉ một chút, cũng không có ta sao?”

Ưu Vô Song không nhìn thẳng vào hắn ta, mà chỉ lạnh nhạt quay đầu đi, nói: “Lãnh Như Băng, bất kể lời của ngươi có thật lòng hay không, lúc này vẫn còn diễn kịch, nhưng mà, ta có thể nói rõ cho ngươi biết một điều, tình yêu của ngươi, ta không dám nhận, người ngươi nên yêu, nên là Ưu Lạc Nhạn chứ không phải là ta, năm năm trước, ngươi dùng hết mọi kế, cũng chỉ đem đến phiền muộn cho ta, còn ta đối với những gì ngươi làm, ngoài chán ghét ra đã không còn cảm giác gì khác nữa!”

Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, sắc mặt Lãnh Như Băng bỗng chốc trầm xuống, hắn ta đột nhiên đưa tay, gượng kéo Ưu Vô Song vào lòng, tức giận nói: “nếu như ta đối với nàng có nửa phần giả dối, ta lại hà tất lãng phí nhiều tâm tư như vậy trên người nàng? Ưu Vô Song, bất kể trong lòng nàng đối vối ta như thế nào, năm năm trước, trong đêm tuyết ấy, ta đã nói qua, đối với nàng, ta tuyệt đối không buông tay, còn nàng, chỉ thuộc về ta, chứ không phải Lãnh Như Tuyết!”

Đối với vòng tay của Lãnh Như Băng, trong lòng Ưu Vô Song chỉ có kháng cự, phản ứng đầu tiên của nàng là vùng vẫy, đẩy Lãnh Như Băng ra, và tức giận nói: “Lãnh Như Băng, ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra!”

(Chương này tuy không phải là + cao nhưng ngôn từ có hơi…, nếu ai không thích có thể bỏ qua, chương sau đọc vẫn sẽ hiểu ^^)