Vô Trần điện.
Ưu Vô Song khẽ cử động người, sau đó dần dần mở mắt ra, đập vào mắt là trướng màn vừa xa lạ nhưng lại vừa quen thuộc. Trong đầu nàng trống không, có chút bàng hoàng không biết mình đang ở đâu.
Đột nhiên một tiếng nói thanh thúy truyền đến: “vương phi, người tỉnh rồi?”
Vương phi? Trong lòng Ưu Vô Song bỗng giật nảy, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu nữ bộ dạng a hoàn đang mặt mày hớn hở nhìn nàng.
Ưu Vô Song vội ngồi từ trên giường dậy, biểu tình kinh hãi quan sát xung quanh, tất cả những thứ này, đối với nàng mà nói, xa lạ biết bao, nhưng cũng vừa thân thuộc biết bao, đây rõ ràng là Vô Trần điện!
Là nơi ở của nàng năm năm trước! Sao nàng lại ở đây?
Nàng đột nhiên nhớ lại, trước đó, nàng đưa vải đến hộ gia ở Tây thành, và ở đó, nàn gặp Lãnh Như Tuyết, còn bây giờ, sao nàng lại ở đây? Sao nàng lại đột nhiên ngất đi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song bất giác phẫn nộ, người nam nhân chết tiệt đó, cư nhiên bỉ ổi như vậy, rõ ràng là hắn giăng sẵn bẫy, vì mục đích bắt nàng trở về thất vương phủ!
Nhìn thấy Ưu Vô Song thần không bất thiện, người nữ tì đó bất giác sợ giật mình. Nàng ta lùi sau một bước, nhìn Ưu Vô Song, nói: “vương phi, người sao vậy?”
Ưu Vô Song trong lòng đang phẫn nộ, nghe thấy lời của nữ tì đó, bất giác tức giận nói: “đừng gọi ta là vương phi, ta không phải là vương phi của các ngươi!”
Người nữ tì ấy bị thái độ tức giận của Ưu Vô Song dọa sợ, chỉ thấy nàng ta hai gối mềm nhũn, quỳ xuống đất, run lẩy bẩy nói: “vương phi bớt giận, có phải nô tì đã làm gì sai không?”
Ưu Vô Song thấy nữ tì ấy đột nhiên quỳ xuống, bất giác sững sốt, cả người phút chốc bình tĩnh lại, nàng đang làm gì vầy? Hà tất giận dữ với hạ nhân? Người gây những việc này cho nàng là Lãnh Như Tuyết, người nữ tử này chẳng qua chỉ là một hạ nhân, nàng hà tất so đo với nàng ta?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song liếc nhìn người nữ tử đó, nói: “ngươi đứng dậy đi, ngươi không hề làm sai gì, người làm sai là tên khốn Lãnh Như Tuyết!”
Nữ tì ấy nghe thấy lời của Ưu Vô Song, trong lòng không nhịn được hít một hơi lạnh, nàng ta lần đầu tiên nghe thấy có người gọi vương phi là tên khốn, và người này lại chính là vương phi do vương gia đích thân đón về phủ.
Nhưng mà, nàng ta nhìn thấy Ưu Vô Song không hề có ý trách nàng ta, trong lòng cũng nhẹ nhõm, sau đó cẩn trọng đứng dậy.
Nàng ta cẩn thận liếc nhìn Ưu Vô Song, nhỏ tiếng nói: “vương phi, vương gia phân phó thiện phòng nấu canh sâm cho người, nô tì bây giờ đi lấy đến cho người.”
Nói rồi, nàng ta không đợi Ưu Vô Song nói gì, đã vội quay người rời đi.
Ưu Vô Song vốn dĩ định nói không cần canh sâm gì, nhưng nhìn thấy bước chân như chạy thục mạng của nữ tì ấy, bất giác cười khổ, không nói gì thêm.
Xem ra, bộ dạng nổi điên khi nãy của nàng, thật sự là dọa cho nữ tì ấy sợ rồi.
Nàng quan sát xung quanh, sau đó tùy thân cầm lấy áo ngoài treo bên giường, đang định đi ra ngoài, chính lúc này, cửa tẩm phòng bị người đẩy ra, Lãnh Như Tuyết từ ngoài bước vào, hắn nhìn Ưu Vô Song, dịu dàng nói: “Song Nhi, nàng tỉnh rồi?”
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, sắc mắt Ưu Vô Song bỗng chốc trầm xuống, nàng ta đi đến bên cạnh Lãnh Như Tuyết, đột nhiên giơ tay, tát mạnh Lãnh Như Tuyết một bạt tay!
Lãnh Như Tuyết sững người, qua một lúc lâu, hắn mới sững sốt sờ vào bên má bị tát: “Song Nhi!”
Ưu Vô Song phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết: “đừng gọi ta! Lãnh Như Tuyết, tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi! Ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Dứt lời, Ưu Vô Song liền đẩy Lãnh Như Tuyết ra, lớn bước đi ra ngoài.
Tuy nhiên, đúng lúc nàng sắp bước ra khỏi cửa thì đột nhiên bị Lãnh Như Tuyết ra sức kéo lại, và bị hắn ôm chặt vào lòng.
Ưu Vô Song tức giận vùng vẫy, đấm mạnh Lãnh Như Tuyết, hét: “chết tiệt, ngươi buông ta ra! Ngươi dựa vào đâu mà muốn nhốt ta ở đây? Lãnh Như Tuyết, tên nam nhân chết tiệt! Buông ta ra!”
Tuy nhiên, mặc cho Ưu Vô Song có vùng vẫy đánh đấm thế nào, Lãnh Như Tuyết vẫn không hề nhúc nhích, ôm chặt lấy nàng.
Qua một lúc sau, mãi cho đến khi Ưu Vô Song mệt rồi, không còn vùng vẫy nữa, không còn ồn ào nữa, Lãnh Như Tuyết mới ôn nhu ôm nàng ngồi xuống giường, dịu dàng nói: “Song Nhi, nàng nghe ta nói được không?”
Biểu tình Ưu Vô Song hóa đá, quay mặt đi hướng khác, nàng không phải vì chuyện năm năm trước mà hận hắn hay giận hắn, nàng là giận hắn căn bản không quan tâm ý nguyện của nàng, làm nàng ngất đi, bắt cóc đến thất vương phủ.
Lãnh Như Tuyết nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Ưu Vô Song, bất giác thở dài, nói: “Song Nhi, ta biết nàng vẫn còn hận ta, chuyện năm ấy là ta đã sai, ta không nên tội nghiệp Liên Đường mà không quan tâm đến cảm nhận của nàng đón Liên Đường vào phủ, ta nên sớm nói với nàng, người trong lòng ta yêu là nàng! Đều ta lỗi của ta, Song Nhi, nàng rời khỏi ta năm năm, cũng trừng phạt ta hết năm năm, trong năm năm nay, ta chưa từng quên nàng, ta đã từng cho rằng nàng đã…………”
Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết khẽ ngừng, ánh mắt lộ ra tia đau khổ, lại nói: “năm năm trước, ta đêm khuya phi ngựa đến Thanh Sơn trấn, nhưng lại không gặp được nàng, sau đó, ta cùng lục hoàng huynh tìm được tàn cốt của xe ngựa dưới vực sâu, ta cứ ngỡ rằng nàng đã không còn sống trên đời, khi ấy ta đã đau khổ biết bao, ta cứ điên cuồng mà tìm kiếm nàng, nhưng có làm thế nào cũng không tìm được nàng, trong năm năm nay, ta tựa như cái xác biết đi, Song Nhi ta thật sự rất nhớ nàng, nàng đừng rời khỏi ta, ta thật sự không thể nào chịu được cảnh nàng rời khỏi ta lần nữa, tha thứ cho ta trở về bên cạnh ta được không?”