Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 257: Sự cố chấp của Mạc Nhã




Nhìn theo hình bóng rời đi của Lãnh Như Băng và Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong không hề tiễn.

Việc hôm nay, Lãnh Như Băng rõ ràng là không có ý tốt, tuy bề ngoài hắn ta không hề lật mặt, nhưng khi hắn ta bước ra khỏi cửa lớn của thất vương phủ, thì có nghĩa là hắn ta và Lãnh Như Tuyết thuộc hai cực khác nhau.

Hơn nữa, lần này hắn cự tuyệt hắn ta thẳng thắn như vậy, với tính cách của Lãnh Như Băng, hắn ta tự khắc sẽ ghi hận trong lòng, cộng thêm nay phụ hoàng bệnh nặng, hắn ta càng xem hắn là cái gai trong mắt.

Lãnh Như Phong từ từ thu lại ánh nhìn, nhìn sang Lãnh Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, lần này hắn ta trở về, e là sẽ không chịu thôi. việc của Vô Song có thể giấu được một lúc, không thể giấu được mãi mãi, bây giờ đệ đưa nàng ấy trở về hiển nhiên có lợi đối với việc đệ đoạt vị, nhưng cũng sẽ cuốn nàng ấy vào trong nguy hiểm!”

Lãnh Như Tuyết hai mi nhíu lại, mâu đen thâm trầm phát ra tia nhìn lạnh lùng, trầm giọng nói: “đệ sẽ không để nàng ấy chịu chút tổn thương nào! Tính cách của Lãnh Như Băng đệ rất rõ, bị hắn ta biết được Song Nhi đang trong phủ của đệ, trong lúc này ngược lại hắn không dám mạo muội ra tay với Song Nhi! bởi vì phụ hoàng tuy mang trọng bệnh, nhưng chưa đến mức không thể xử lí chính sự! Cho nên, hắn vẫn còn kiên nệ phụ hoàng ba phần!”

Lãnh Như Phong khẽ trầm ngâm một lúc: “Như Tuyết, đệ có phát hiện thấy hôm nay Ưu Lạc Nhạn có chút khác lạ! Theo lí mà nói, Ưu Lạc Nhạn không phải là người thật sự quan tâm đến tình tỉ muội, hơn nữa, trong lòng ả ta cực kì hận Vô Song, càng không thể đề ra yêu cầu đến đây thăm Vô Song, khi nãy lúc ả ta nói chuyện với đệ, thần sắc rất lạ, phảng phất như sợ gì đó, thậm chí không tiếc ai cầu đệ!”

Lãnh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “ả ta? Ả ta bây giờ chẳng qua chỉ là hình nhân trong tay Lãnh Như Băng, Lãnh Như Băng trước nay chưa từng thật lòng đối xử với ả ta, ả ta cũng chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương đáng bi ai! Và nay, ả ta càng trở thành con cờ để Lãnh Như Băng lôi kéo Ưu Thành Minh!”

Lãnh Như Phong nheo mày, nói: “Ưu Thành Minh đích thực là một thế lực ít có, năm năm trước, vì chuyện của Vô Song, Ưu Thành Minh trong lòng đã có thành kiến với đệ, lần này, ông ta vì Ưu Lạc Nhạn, e là sẽ thật sự đứng về phía Lãnh Như Băng.”

Lãnh Như Tuyết nhìn cảnh sắc ngoài cửa, trầm mặc không nói gì, qua một lúc lâu, mới nói: “nếu như ông ta biết được Song Nhi lúc này đang ở trong phủ của đệ thì sao? Ông ta sẽ làm thế nào?”

Lãnh Như Phong kinh ngạc nhướn mày: “đệ muốn nói với ông ta, việc Vô Song đã được đệ đón về phủ? Nếu như là vậy, e là sẽ không giấu được đại hoàng huynh!”

Lãnh Như Tuyết cười lạnh, nói: “đệ căn bản không có ý giấu Lãnh Như Băng, hắn biết Song Nhi ở trong phủ của đệ thì đã sao? Hắn ta tuy chưa từ bỏ ý đồ đối với Song Nhi, nhưng bây giờ hắn ta không thể tùy tiện manh động, đến khi ấy, đệ đã chuẩn bị xong tất cả, hà tất phải sợ hắn ta?”

Nghe thấy những lời của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt Lãnh Như Phong thoáng qua tia lo lắng, hắn ta do dự một lúc, đang định nói gì, đột nhiên một bóng hồng nhạt bước vào.

Người đến chính là Mạc Nhã, chỉ thấy nàng ta tức giận nhìn Lãnh Như Tuyết: “Tuyết, sao huynh lại đón nữ nhân kia về đây? Nàng ta đã thành thân với người khác rồi, sao huynh có thể làm như vậy?”

Lãnh Như Tuyết chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Mạc Nhã, nói: “nàng ấy không hề thành thân, nàng ấy vốn dĩ là vương phi của ta, Mạc Nhã, người ngươi nên quan tâm là lục hoàng huynh chứ không phải là ta, ngươi nên biết, người ngươi sắp gả là lục hoàng huynh!”

Mạc Nhã nhìn thần sắc đạm nhiên của Lãnh Như Tuyết, khóe mắt đỏ lên, mặc cho Lãnh Như Phong còn ở đó, nói: “Tuyết, huynh biết là muội căn bản không thích hắn ta, người muội thích là huynh!”

Đối diện với nước mắt của Mạc Nhã, trên mặt Lãnh Như Tuyết không hề có chút biểu cảm gì, hắn chỉ lạnh nhạt nói với Lãnh Như Phong: “lục hoàng huynh, quản cho tốt vương phi sắp cưới của mình!”

Nhìn theo hình bóng vô tình của Lãnh Như Tuyết, trong lòng Mạc Nhã cực kì ủy khuất, nàng ta đang định đuổi theo, nhưng lại bị Lãnh Như Phong kéo lại.

Mạc Nhã phẫn nộ quay đầu lại nhìn Lãnh Như Phong, tức giận nói: “buông tay!”

Sắc mặt Lãnh Như Phong không tốt lắm, tuy hắn ta không thích Mạc Nhã, đối với nàng ta càng không thể nói là yêu, nhưng bề ngoài, Mạc Nhã là vương phi sắp cưới của hắn ta, bị thê tử sắp cưới của mình trước mặt mình nói thích người nam nhân khác, sắc mặt hắn ta tự khắc không tốt đến đâu.

Cho nên, hắn ta không làm như Mạc Nhã nói buông nàng ta ra, mà dùng sức kéo nàng ta vào lòng, vây trước ngực, nói: “Mạc Nhã, nàng tốt nhất hãy biết ngừng đúng lúc! Đừng chọc giận ta!”

Mạc Nhã vùng vẫy, đưa tay đẩy Lãnh Như Phong ra, gương mặt nhỏ vì phẫn nộ mà đỏ ửng, nàng ta tức giận nói: “Lãnh Như Phong, tên khốn kiếp ngươi, ngươi mau buông ta ra, ta không muốn gả cho ngươi, không muốn!”

“ta khốn kiếp?” đôi mắt Lãnh Như Phong bỗng chốc trở nên lạnh băng, hắn ta lạnh lùng nhìn Mạc Nhã, lạnh lùng nói: “Mạc Nhã, nàng có thích ta hay không không quan trọng, nếu nàng không nguyện ý gả cho ta, có thể trực tiếp đi nói với phụ hoàng ta, nhưng ta tuyệt đối không cho phép nàng bám lấy Như Tuyết, bởi vì đệ ấy không thuộc về nàng!”

Mạc Nhã cắn chặt răng, phẫn nộ nói: “ta sao ta lại phải nghe ngươi? Ta thích Tuyết, ta muốn ở cùng huynh ấy!”

Mạc Nhã là nữ tử ngoại tộc, nữ nhi Đại Mạc họ, trước nay dám yêu dám hận, thích một người càng không cần lí do. Cho nên, nàng ta thích Lãnh Như Tuyết, trước giờ chưa từng che giấu tình cảm của mình đối với Lãnh Như Tuyết, cũng giống như nàng ta không thích, do đó trực tiếp cự tuyệt.

Nghe thấy lời của Mạc Nhã, Lãnh Như Phong chỉ cười giễu cợt, không thèm quan tâm, bởi vì, trong lòng Lãnh Như Tuyết ngoài Ưu Vô Song, đã không còn chứa được bất kì nữ tử nào nữa, dù cho Mạc Nhã có cố chấp đi nữa, cũng sẽ không có được một chút chút thương tiếc nào của hắn.