Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 217: Âm mưu




Hoàng hôn.

Phủ thái tử.

Trong thư phòng lạnh băng, Lãnh Như Băng một thân bạch y, giờ này đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn vế phía tịch dương xa đang dần dần tây hạ kia.

Ánh hào quang của tịch dương đã nhuốm đỏ nửa bên trời, ánh sáng mĩ lệ sáng chói ấy, khiến người khác không khỏi ngắm nhìn.

Trong thư phòng cực kì yên tĩnh, một tách trà đã mất đi hơi nóng, đang tịch mịch đặt trên thư án, hiển nhiên bị chủ nhân lạnh nhạt. Chỉ có một góc khác của thư án, một chiếc lò trầm hương nho nhỏ, cư nhiên thoảng bay hương trầm.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, bóng dáng Li Hồn không chút tiếng động xuất hiện trong thư phòng: “gia.”

Lãnh Như Băng nghe thấy âm thanh của Li Hồn, từ từ quay người lại, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên người Li Hồn: “sao rồi?”

Li Hồn khẽ trầm tư một lúc, mới nói: “thuộc hạ nhận được tin xác thực, sáng hôm nay, Ưu Vô Song đã cùng lục vương gia rời khỏi kinh thành, hiện đang dừng chân tại một thị trấn nhỏ cách kinh thành không xa, trong quá trình đó, lục vương gia đã về kinh thành một chuyến, nay đang vội vàng trở lại tiểu trấn.”

Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Li Hồn, cười lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “không ngờ, Lãnh Như Phong không quan tâm đến tình huynh đệ giữa Lãnh Như Tuyết, cư nhiên cố chấp đưa Ưu Vô Song rời khỏi! Nếu như Lãnh Như Tuyết biết thân ca ca của mình đưa vương phi tương lai của mình chạy trốn, không biết hắn sẽ nghĩ gì?”

Li Hồn nghe thấy lời của Lãnh Như Băng, bất giác khẽ sửng người, nói: “gia, không lẽ người định nói việc này với Lãnh Như Tuyết?”

Lãnh Như Băng cười lạnh lùng, đáp: “bổn thái tử khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, làm sao lại có thể nói cho hắn biết? Lãnh Như Phong hiện đang đưa Ưu Vô Song rời khỏi kinh thành, đúng cơ hội để thuộc hạ của bổn thái tử ra tay!”

Li Hồn nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Lãnh Như Băng, do dự hồi lâu, sau đó chần chừ nói: “gia, theo thuộc hạ biết, người nữ nhân Ưu Vô Song kia tuy là người định mệnh, cũng là nữ nhi của Ưu Thành Minh, nhưng nay đã tìm được bảo tàng, nàng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, gia hà tất lại hao tốn nhiều tâm tư như vậy với nàng ta?”

Khóe môi Lãnh Như Băng cong lên nụ cười lạnh, hắn ta lạnh nhạt nhìn Li Hồn, không hề trả lời câu hỏi của Li Hồn.

Hắn ta tự khắc biết ý của Li Hồn, nhưng, nhìn bên ngoài, bảo tàng đã tìm được, Ưu Vô Song thật sự đã mất đi giá trị lợi dụng, nhưng điều Li Hồn không biết là, tất cả các kế hoạch của hắn ta, ngoài đả kích Lãnh Như Tuyết ra, càng là tư tâm muốn có được nàng!

Người nữ nhân đó, từ đầu đã khơi dậy hứng thú của hắn ta, hắn ta làm sao có thể hai tay dân nàng cho Lãnh Như Tuyết?

Hơn nữa, bởi vì liên quan đến nàng, phụ hoàng đã tìm được bảo tàng mà Tây Diệm thất lạc đã lâu, địa vị của Lãnh Như Tuyết trong lòng phụ hoàng ngày càng tăng cao, đồng thời địa vị thái tử của hắn ta, cũng có nguy cơ bị lung lay, đây là việc bất luận thế nào hắn ta cũng không cho phép xảy ra!

Và điều quan trọng nhất là, trong truyền thuyết ấy, còn có một điều mà người khác không biết chính là, người tìm ra bảo tàng, sẽ là người nữ nhân có thân phận cao quý nhất trong Tây Diệm, việc này nói rõ, Ưu Vô Song sau này nhất định sẽ trở thành mẫu nghi một nước, và cũng có nghĩa là, người có được Ưu Vô Song, sau này sẽ là hoàng đế của Tây Diệm!

Hắn ta vốn dĩ có thể trực tiếp giết Ưu Vô Song, nhưng hắn ta càng muốn có được nàng, biến nàng trở thành của hắn ta!

Đây, chính là lí do tại sao hắn hao phí tâm tư lập ra một kế hoạch như vậy!

Nhưng mà, những điều này, hắn ta sẽ không nói với Li Hồn.

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Băng cười nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Li Hồn nói: “người đã chuẩn bị xong chưa?”

Li Hồn gật gật đầu, đáp: “người đã chuẩn bị xong, gia, người muốn đích thân đi sao?”

Lãnh Như Băng cười lạnh lùng, nói: “bổn thái tử đương nhiên phải đích thân đi thì mới thể hiện được thành ý!”

Li Hồn nhìn Lãnh Như Băng, mở miệng, đang định nói gì, nhưng chính trong lúc này, cửa thư phòng đột nhiên ‘rầm’ một tiếng bị đầy mạnh ra, chỉ thấy Ưu Lạc Nhạn phẫn nộ đứng trước cửa thư phòng, nhìn Lãnh Như Băng, chua ngao nói: “ngươi muốn đi đón ả tiện nhân đó về sao? Ta không cho phép ngươi đi! Lãnh Như Băng, ngươi đừng quên, ta mới là thái tử phi của ngươi!”

Nhìn thấy sự xuất hiện của Ưu Lạc Nhạn, tuấn nhan trầm lại, hắn ta không thèm quan tâm Ưu Lạc Nhạn, mà chỉ nói với Li Hồn: “Li Hồn, ngươi hãy lui xuống trước đi.”

Sau khi Li Hồn rời khỏi, Lãnh Như Băng mới trầm mặt nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “ngươi lại phát điên gì vậy?”

Ưu Lạc Nhạn căm hận nhìn Lãnh Như Băng, tức giận nói: “ta phát điên? Lãnh Như Băng, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang làm gì, ngươi định đón ả tiện nhân kia về thái tử phủ sao?”

Lãnh Như Băng lạnh lùng nhìn Ưu Lạc Nhạn, giọng điệu không mang chút tình cảm: “bổn thái tử muốn làm gì, là việc của bổn thái tử, Ưu Lạc Nhạn, ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn trở về tẩm cung của ngươi, nếu không, đừng trách bổn thái tử không niệm tình phu thê!”

Không niệm tình phu thê? Sự oán hận trong lòng Ưu Lạc Nhạn, khiến ả ta không ngừng giễu cợt Lãnh Như Băng: “Lãnh Như Băng, tim của ngươi sớm đã bị ả tiện nhân Ưu Vô Song kia quyến rũ đi, ngươi có bao giờ niệm tình phu thê?”

Nói rồi, Ưu Lạc Nhạn cười lạnh một tiếng, lại nói: “Lãnh Như Băng, ngươi định đón ả tiện nhân kia về sao? Ngươi nằm mơ! Ta tuyệt đối không để ả bước chân vào nơi này một bước!”

Lãnh Như Băng không kiên nhẫn nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “tránh ra!”

Trong lòng Ưu Vô Song cực kì căm hận, ả ta làm sao cũng không ngờ, khi ấy ả ta làm theo phân phó của Lãnh Như Băng, đi thuyết phục Liên Đường trở về thất vương phủ phá hoại hôn sự của Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song, vốn dĩ là để Ưu Vô Song nếm thử mùi vị bị Lãnh Như Tuyết bỏ rơi, nhưng thật sự không ngờ, những việc này đều là âm mưu để có được Ưu Vô Song mà Lãnh Như Băng cố tình bày ra!