Lãnh Như Tuyết và Ngạo Phong cùng bước khỏi thư phòng, vừa lúc gặp phải Tú Nhi và Lí ma ma, Tú Nhi gặp được Lãnh Như Tuyết, lập tức khóe mắt đỏ ngay, bộ dạng ủy khuất chạy nhào về phía Lãnh Như Tuyết, nghẹn ngào nói: “Vương gia, người phải làm chủ cho nô tì!”
Lãnh Như Tuyết dừng bước, ánh mắt dừng lại trên hai má sưng đỏ của Tú Nhi, mâu đen đầy tà khí chợt lóe lên tia phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Đây là do ả điên ấy làm?
Tú Nhi nức nở nói: “Vương gia ả ta vốn không để vương gia trong mắt, biết nô tì là người của vương gia lại càng ra tay thâm độc như vậy, vương gia người nhất định phải làm chủ cho nô tì!”
Nhìn thấy Tú Nhi khóc như hoa lê mang mưa, Lãnh Như Tuyết có chút không khiên nhẫn: “Được rồi! Phải xử trí thế nào, bổn vương tự biết, Lí ma ma, đưa Tú Nhi đi nghỉ ngơi đi, hôm nay, không cần hầu hạ bổn vương!”
Dứt lời, hắn cũng không thèm quan tâm đến Tú Nhi, cùng Ngạo Phong quay người bước khỏi đại điện, đi về phía hậu viện.
Sau khi Lãnh Như Tuyết rời khỏi, Tú Nhi ngừng hằn thút thít, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý, hừ nhẹ một tiếng, cùng Lí ma ma lui đi.
Lãnh Như Tuyết mặt lạnh hẳn, cùng Ngạo Phong bước đến hậu viên, trong lòng bừng bừng nộ hỏa, ả điên đáng chết kia dám giả điên giả dại động đến người của hắn, hảy chờ đó mà xem hắn làm sao trừng trị ả!
Từ xa, có thể nhìn thấy hậu viện tồi tàn, bỗng nhiên một trận cười thanh thúy vọng lại, thu hút sự chú ý của Lãnh Như Tuyết, hắn ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng cười ấy, chỉ thấy bên ngoài khu vườn rách nát, hai nữ tử đang đuổi bắt nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo.
Nhìn thấy hai người nữ nhân đang vui đùa, khuôn mặt tuấn mĩ nhất thời đen lại, ả điên ấy xem vương phủ của hắn là nơi nào? Bị đuổi đến lãnh cung còn dám to gan như vậy?
Ngạo Phong nhìn hai nữ tử đang vui cười, không chút quan tâm đến sự có mặt của họ, trong lòng thầm ngạc nhiên trước sự to gan của người vương phi mới này, nàng dám động đến người của vương gia, nay còn có thể vui đùa thế này? Không lẽ, nàng đúng là người như lời đồn đại của người khác, là một đứa ngốc?
Ưu Vô Song đang nô đùa vui vẻ, căn bản không chú ý đến hai người nam nhân đứng cách đó không xa, nàng nắm lấy nắm cỏ khô, thỉnh thoảng cầm chạy đuổi lấy Vân Nhi mà ném, miệng vẫn là giọng cười thanh thúy.
Vân Nhi bị nàng ức hiếp như vậy, nàng ta cũng tức vô cùng nhặt lấy cỏ khô dưới đất ném vào Ưu Vô Song.
Thấy dáng vẻ hung ác của Vân Nhi, Ưu Vô Song “A” một tiếng và quay đầu chạy.
Nhưng mọi chú ý nàng đều hướng về Vân Nhi, căn bản không chú ý đến sau lưng xuất hiện hai người nam nhân, nàng nhặt lấy cỏ khô ném mạnh về phía Vân Nhi nhưng cơ thể chưa kịp phản ứng lại thì đã ngã vào trong lòng một người.
“Á” Ưu Vô Song ngạc nhiên hét lên, đôi tay vô thức giữ chặt vật thể không rõ trước mặt mình, nhưng lại không biết rõ mình đã giữ lấy ai, bên tai đã vong lại một tiếng hừ, sau đó cơ thể nhỏ bé của Ưu Vô Song đã bị người nào đó đẩy mạnh ra, trọng trọng ngã xuống đất.