Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 207: Chúng ta hãy giải trừ hôn ước đi




Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, cơ thể Lãnh Như Tuyết hóa thạch, hắ cư nhiên không quay đầu lại, chỉ trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Song Nhi, ta hy vọng nàng có thể hiểu cho ta, có thể chấp nhận Liên Đường, Liên Đường bây giờ ngoài ta ra, đã không còn gì, ta biết nàng không phải là người không nói lí, ta…….”

Lòng Ưu Vô Song, không ngừng rơi xuống vực thẳm, cơ thể nàng theo từng câu nói của hắn, mà ngày càng lạnh băng.

Khuôn mặt trắng bệch của nàng cuối cùng lộ ra nụ cười thê lương, nàng gian nan cử động môi, cuối cùng gian nan một lần nữa ngắt lời hắn: “Lãnh Như Tuyết, chúng ta hãy giải trừ hôn ước đi!”

Lãnh Như Tuyết phảng phất như không nghe thấy lời của Ưu Vô Song, vẫn cứ tiếp tục nói: “Song Nhi, nàng không phải là người vô lí gây sự, nàng sao lại……”

Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết giật mình dừng lại, quay vội người lại, hai tay siết chặt lấy vai Ưu Vô Song, thật thanh nói: “ nàng nói gì? Nàng sao có thể……”

Đôi mắt long lanh của Ưu Vô Song vẫn còn đạm nhạt nước đọng, nhưng thần sắc trên mặt nàng lại một mảng lạnh băng.

Nàng lãnh đạm nhìn Lãnh Như Tuyết, một lần nữa không đợi hắn nói hết đã ngắt lời hắn: “Lãnh Như Tuyết, ngươi sai rồi, ta luôn là người không nói lí, nhưng lần này, đối với việc ngươi và ả, ta không muốn nói nhiều, ta biết ngươi khó xử, cho nên, ta quyết định, giải trừ hôn ước, thành toàn cho các người.”

Ánh mắt Lãnh Như Tuyết chằm chằm nhìn Ưu Vô Song, nơi nào đó trong thâm tâm hắn đang đau nhói, nhưng, sắc mặt hắn ngày càng lạnh dần, qua một hồi lâu, mới lạnh lùng nói: “Song Nhi, nàng đang ép ta sao? Hôm nay nàng cố ý đi nói với phụ hoàng, chính là vì ép Liên Đường rời khỏi phủ, rời khỏi đây sao? Song Nhi, ta thật là nhìn nhầm nàng, ta còn tưởng nàng có thể hiểu cho ta….”

Ưu Vô Song hai tay siết chặt lại với nhau, nàng đã không còn bất kì cảm giác nào nữa, lòng nàng, đang đau đớn khôn cùng sự đau đớn ấy tràn ngập con tim, đã sắp khiến nàng choáng ngợp.

Nàng cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể đứng vững không để bản thân ngã xuống, nàng nhìn khuôn mặt vẫn tuấn mĩ kia, cuối cùng cười thê lương.

Hắn hoài nghi nàng? Hắn có thể không yêu nàng, có thể yêu người nữ nhân khác, nhưng hắn làm sao có thể hoài nghi nàng như vậy? Hắn chỉ trích nàng ép hắn, chỉ trích nàng không hiểu cho hắn, nhưng hắn có từng nói với nàng tất cả những gì hắn làm không? Hắn có từng nói với nàng tất cả những gì liên quan đến ả không?

Lãnh Như Tuyết, ngươi thật sự không hiểu nữ nhân, nàng Ưu Vô Song tuy tiêu diêu, nhưng không thể trơ mắt nhìn người nam nhân mình yêu đi yêu người nữ nhân khác, như vậy nàng rất đau lòng, rất để tâm!

Nếu như muốn nàng không để tâm, muốn nàng hiểu cho hắn, vậy thì, trừ phi nàng không yêu hắn, từ bỏ tất cả, chỉ có như vậy, nàng mới không cảm thấy đau khổ, mới không để tâm!

Nhìn nụ cười tuyệt mĩ nhưng đầy thê lương của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia kinh hoang, hắn nhìn nàng, không nhịn được nói: “nàng cười gì?”

Ưu Vô Song ngừng cười, biểu tình thẫn thờ nhìn hắn. Từng câu từng chữ lạnh lùng nói: “Lãnh Như Tuyết, bất kể ngươi tin hay không, việc của ngươi và ả, không phải là ta nói với hoàng thượng, còn nữa, ta không có muốn ép ngươi gì, ngươi yêu ả, ngươi không thể từ bỏ ả, nhưng ta lại không thể tha thứ cho những ô nhục và lừa gạt mà ngươi đối với ta!”

Nhìn gương mặt lộ vẻ cương quyết của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Tuyết bất giác trầm xuống, một cảm giác hoảng loạn trước nay chưa từng có dâng trào từ thâm tâm hắn, tay nắm chặt lấy vai Ưu Vô Song cũng bất giác khẽ siết chặt hơn.

Hắn muốn giải thích gì đó, nhưng khi mở miệng lại phát hiện bản thân không có gì để nói.

Trong lòng Ưu Vô Song bây giờ ngoại trừ vết thương không thể nào chữa khỏi kia, thì đã không còn bất kì cảm giác nào.

Sự lừa dối và không tín nhiệm của Lãnh Như Tuyết, đã khiến tim nàng hoàn toàn lạnh đi, nàng có thể không chấp nhất chuyện trước kia của hắn và nữ tử kia, nhưng nàng không thể thuyết phục bản thân tha thứ hành động bây giờ của hắn.

Ưu Vô Song nhẹ nhàng thoát khỏi tay hắn, quay người lại, dùng bóng dáng thanh lạnh đối diện hắn, lạnh lùng nói: “Lãnh Như Tuyết, vì lo cho thể diện của hoàng thượng, ta sẽ ở đây một tháng, một tháng sau, hoàngthượng sẽ thu hồi thánh chỉ, đến lúc đó, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta qua dương quang đạo của ta, từ nay về sau hai ta không còn liên quan đến nhau! Được rồi, ta mệt rồi, ngươi đi đi!”

“nàng!” Lãnh Như Tuyết không dám tin nàng lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy, không lẽ, những gì trước đây của họ đều là giả sao? Nàng làm sao có thể như vậy, tựa như không xảy ra việc gì mà phủi sạch đi quan hệ giữa họ!

Hắn không thể từ bỏ Liên Đường, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn cười nàng, hơn nữa, hắn và Liên Đường đã là chuyện quá khứ, hắn không hể nghĩ, sau này sẽ cùng Liên Đường như thế nào, hắn giữ ả ở lại chỉ vì ả ngoài hắn ra, đã không còn bất cứ ai có thể giúp ả nữa!

Không lẽ, ngay cả Liên Đường một nữ tử yếu đuối nàng cũng không thể lưu lại sao?

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết bất giác căm hận quay người Ưu Vô Song lại, tức giận nói: “nàng muốn rời khỏi ta vậy sao? Ưu Vô Song, nàng rốt cuộc xem ta là gì?”

Ưu Vô Song mặt không biểu cảm, tuy nhiên tim nàng lại đang rỉ máu, nàng dùng ánh mắt vô cùng thê lương nhìn Lãnh Như Tuyết, nước mắt cay đắng kia đã sớm đầy mặt, nấc nói: “Lãnh Như Tuyết, đến bây giờ không lẽ ngươi còn không hiểu thứ ngươi muốn là gì sao? Vốn dĩ không phải là ta rời xa ngươi, mà là chính tay ngươi đẩy ta ra, ngươi không thể từ bỏ ả không phải sao? Nếu đã như vậy, ngươi hà tất giả tình giả nghĩa lưu ta lại nơi này? Không lẽ, ngươi không sợ ta đố kị, ta oán hận? Ta rời khỏi đây, chỉ là muốn cho ngươi cơ hội, Lãnh Như Tuyết, đừng để ta xem thường ngươi, đừng để ta nhìn thấy ngươi làm một việc mà ngươi hối hận cả đời!”