Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 205: Nhất nguyệt chi ước






<tbody></tbody>
Ngự thư phòng.
Không khí tĩnh lặng.
Ưu Vô Song cúi đầu, không dám nhìn hoàng đế đang ngồi sau long án, mặt đầy phẫn nộ.
Còn Lãnh Như Phong đứng cạnh nàng, hai mày khóa chặt, lo lắng nhìn nàng.
Ưu Vô Song trong lòng lúc này thấp thỏm không yên, nàng biết mình quá xúc động, nàng làm sao có thể quên, đây là hoàng đế, là nhất quốc chi quân cao cao tại thượng chứ? Tục ngữ nói, kim khẩu nan khai, hoàng đế đích thân hạ chỉ ban hôn, nay lại muốn ông ta thu hồi lại thánh chỉ, việc như vậy đâu phải là dễ?
Nhưng mà, tuy là như vậy, nhưng Ưu Vô Song vẫn không hề hối hận, bởi vì, Lãnh Như Tuyết không yêu nàng, nàng không thể thành thân cùng hắn.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm nhìn Ưu Vô Song, qua một lúc sau, mới trầm giọng nói: “hôn nhân đại sự há phải trò đùa? Trẫm đã hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, hôn sự của ngươi và Tuyết Nhi, nay làm sao có thể nói lời nuốt lời?”
Nghe thấy lời nói của hoàng đế, lòng Ưu Vô Song khẽ đau nhói, những điều này, nàng sao lại không biết chứ? Hôn nhân đích thực không phải trò đùa, nhưng hôn nhân không có tình yêu, nàng thà không cần!
Ưu Vô Song cắn răng, quyết định tiếp tục quyết định của mình, ngẩn đầu, nhìn hoàng đế, nói: “hoàng thương, là Vô Song ngang bướng, phụ ý tốt của người, nhưng, Vô Song thành khẩn xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, Vô Song không thể cùng hắn…..thất vương gia thành thân…..!”
‘rầm’ một tiếng, hoàng đế vỗ mạnh long án, hai mắt phẫn nộ nhìn Ưu Vô Song, quát: “khốn kiếp! Đây là lúc người ngang bướng sao? Tuyết Nhi khi ấy xin trẫm ban hôn, luôn miệng nói hai người tương ái, mong trẫm một lẫn nữa thành toàn nhân duyên cho hai ngươi, nay ngươi…..ngươi cư nhiên bảo trẫm thu lại thánh chỉ? Ngươi xem trẫm là gì?”
“ta…..” Ưu Vô Song có miệng mà khó giãi bày, đau đớn tràn ngập trong lòng, đau đến mức nàng cơ hồ không thể thở, nàng nên nói sao đây? Nói rằng người Lãnh Như Tuyết yêu không phải là nàng, nên nàng không thể thành thân với hắn sao?
Lãnh Như Phong nhìn ra sự khó xử của Ưu Vô Song, lòng hắn ta thầm thở dài, tiến lên trước một bước, hai mắt nhìn chằm chằm phụ hoàng đang bạo nộ kia, nói: “phụ hoàng, việc này không thể trách Vô Song…..”
Hoàng đế không đợi Lãnh Như Phong nói hết, đã tức giận ngắt lời hắn ta, nói: “khốn kiếp, ngươi câm miệng cho trẫm, ngươi đường đường là một vương gia cư nhiên lại cùng nàng ta làm tàng! Nghiệt tử, ngươi muốn trẫm tức chết sao?”
Lãnh Như Phong không hề sợ hãi, biểu tình hắn ta bình tĩnh nhìn hoàng đế, lạnh nhạt nói: “phụ hoàng, Như Tuyết đã đón Liên Đường về thất vương phủ!”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, hoàng đế sửng sờ, thịnh nộ trên mặt ông ta cũng từ từ lui đi, qua một lúc sau, hai mắt mới nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong: “ngươi nói gì?”
Lãnh Như Phong hít một hơi sâu, tê dại da đầu, một lần nữa nói: “phụ hoàng, nay Liên Đường đã ở trong phủ của thất hoàng đệ.”
Hoàng đế trầm mặc không nói gì, ánh mắt thoáng qua thần sắc phức tạp, qua một lúc lau, mới di chuyển ánh mắt sang Ưu Vô Song, trầm giọng nói: “Vô Song, đây là việc gì? Ngươi chính là vì việc này, mới bảo trẫm thu lại thánh chỉ sao?”
Ưu Vô Song thật sự không muốn nói nhiều trước mặt hoàng đế, cho nên, nàng cắn chặt môi, khẽ gật đầu.
Hoàng đế, không nói gì nữa, ông ta sửng sờ nhìn một góc long án, không biết đang nghĩ gì, qua hồi lâu, ông ta mới chậm rãi nói: “Vô Song, ngươi có phải đã biết việc của Tuyết Nhi và Liên Đường?”
Nàng thật sự đã biết, cho nên, Ưu Vô Song một lần nữa gật đầu, cúi gầm mặt, nước mắt âm thầm rơi xuống.
Hoàng đế nhìn Ưu Vô Song, thở dài nặng nhọc, sau đó nói: “Vô Song, nếu như ngươi đã biết, trẫm cũng không cần nói gì với ngươi nữa, chỉ là, ngươi và Tuyết Nhi cần phải thành thân, bởi vì, chỉ có ngươi, mới là chính phi của Tuyết Nhi, còn Liên Đường kia, ngươi hà tất quan tâm ả ta? Ả ta chẳng qua chỉ là một ngươi đáng thương thôi!”
Ưu Vô Song trầm ngâm không nói, nàng sao lại không hiểu ý của hoàng đế? Chỉ là, trong mắt nàng, tình yêu đích thực không cho phép sự xuất hiện của nửa hạt cát, dù nàng biết, Lãnh Như Tuyết tuyệt đối sẽ không cưới Liên Đường làm chính phi, bởi vì, lão hoàng đế không cho phép, nhưng, không lẽ nàng phải mang danh nghĩa thất vương phi, mở ta mắt nhìn hắn trăm phần sủng ái người nữ nhân khác sao?
Hoàng đế cả đời này gặp không biết bao người, ông ta tự khắc biết được ý nghĩ trong lòng Ưu Vô Song lúc này, sắc mặt ông ta dịu hẳn, nhìn Ưu Vô Song nói: “Vô Song, trẫm không miễn cưỡng ngươi, dù sao, đây là do Tuyết Nhi sai từ trước, lần này, trẫm nghe ngươi, ngươi hãy về phủ trước, trẫm cho ngươi thời gian một tháng, nếu như đến lúc đó ngươi vẫn không muốn thành thân với Tuyết Nhi, vậy thì, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi! Thế nào?”
Lòng Ưu Vô Song cực kì không nguyện ý, nàng một chút cũng không muốn trở về nơi khiến nàng thương tâm đó, nhưng, lời của hoàng đế đã nói ra, nàng không thể cự tuyệt, cho nên, nàng chỉ còn cách chua đắng nói: “tạ hoàng thượng.”
Hoàng đế vẫy tay, nói: “được rồi, ngươi hãy lui xuống trước đi, Phong Nhi, ngươi đích thân đưa Vô Song về phủ, bảo Tuyết Nhi đến gặp trẫm!”
Lãnh Như Phong và Ưu Vô Song cùng hành lễ, sau đó cả hai cùng lui khỏi ngự thư phòng.
Ra khỏi ngự thư phòng, trên đường ra khỏi cung, Ưu Vô Song lẳng lặng nhìn mây trắng phiêu du trên bầu trời mà xuất thần.
Lãnh Như Phong nhìn bộ dạng lạc mạc của Ưu Vô Song, lòng có chút không nhẫn tâm, an ủi: “Vô Song, phụ hoàng làm như vậy, tự khắc có lí của người, hơn nữa, ta cảm thấy, trong lòng Như Tuyết không phải không có nàng, nàng bây giờ hà tất hành hạ bản thân mình như vậy?”
Ưu Vô Song cười khổ, trong lòng hắn, nàng làm sao sánh bằng người nữ tử yếu ớt kia? Nhìn thấy hắn trăm phần bảo hộ đối với ả ta, lòng nàng đau như dao cắt, tâm tư đó của nàng, ai có thể hiểu thấu được?