Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 174: Sơn động quỷ dị 2




Ưu Vô Song không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, nàng chăm chú nhìn vào hình thù trên bích môn, sau đó đưa tay lên, dùng tay còn lại bóp lấy ngón tay bị Tiêu Tịch đâm chảy máu lên họa đồ.

Nhưng dù nàng có cố bóp thế nào, ngón tay ngoài khẽ đau ra, căn bản không có một máu nào chảy ra, bởi vì, ngón tay nàng bị Tiêu Tịch đâm chảy máu theo thời gian đã sớm khô lại, nào có thể trích ra máu?

Nhìn thấy bộ dạng ão não của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết bất giác cười nhẹ, hắn đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng rút cây trâm được tinh luyện ra, cười nói: “nữ nhân, dùng cái này sẽ không cần phiền phức!”

Ưu Vô Song nhìn chiếc trâm lóe hàn quang trên tay Lãnh Như Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia ão não, khi nãy Tiêu Tịch dùng ngân châm đâm vào tay nàng là việc nàng hoàn toàn không hay biết, cộng thêm mặt trăng xuất hiện trên vách núi khiến nàng phân tâm không cảm thấy đau, nhưng nay, muốn này lấy chiếc trâm còn thô hơn ngân châm đâm vào ngón tay mình, nàng thật sự không có dũng khí này.

Thấy Ưu Vô Song nhìn vào chiếc trong trong tay hắn mà ngẩn người, khóe môi Lãnh Như Tuyết cong lên nụ cười quỷ dị, hắn đột nhiên đưa tay, kéo mạnh Ưu Vô Song vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi mềm ngọt của nàng với tốc độ nhanh nhất có thể.

“ngươi ưm…” Ưu Vô Song còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị nụ hôn của Lãnh Như Tuyết chặn lại, dưới nụ hôn của hắn, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy tay chân mình mềm nhũn, cơ thể không có chút khí lực.

Đầu óc càng là một mảng trống không, chỉ có thể bất lực dựa vào người Lãnh Như Tuyết.

Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm thấy ngón tay khẽ đau, tiếp sau đó, Lãnh Như Tuyết đã buông nàng ra, áp sát vào tai nàng, cười thầm một tiếng: “sao? Như vậy không đau rồi chứ?”

Ưu Vô Song giờ mới hiểu chuyện là chuyện gì, chết tiệt, nàng cư nhiên bị nam nhân đáng ghét này ám toán trong bất tri bất giác!

Biết được mình bị người dùng thủ đoạn bỉ ổi này ám toán, sắc mặt Ưu Vô Song phút chốc đỏ đến mang tai, nàng cắn chặt đôi môi bị hôn đến sưng mọng, căm hận đấm Lãnh Như Tuyết một cái, phẫn nộ nói: “tên nam nhân bỉ ổi! Sắc lang đáng chết, tên hạ lưu, ngươi……”

Tuy nhiên Lãnh Như Tuyết chỉ ung dung nhìn nàng, tuấn nhan lộ ra nụ cười gian tà: “nữ nhân, nếu như nàng không nhanh lên, lát nữa sẽ phải chịu khổ da thịt lần nữa, đến lúc đó, nàng đừng có hối hận!”

Ưu Vô Song căm giận trừng Lãnh Như Tuyết một cái, nàng bây giờ thực sự rất tức giận, vả lại là rất rất tức giận!

Nhưng mà, bây giờ không phải lúc nàng đấu khí cùng tên nam nhân đáng ghét này, bởi vì nàng không muốn bị cây trâm đâm vào ngón tay lần nữa!

Cho nên, Ưu Vô Song rất thông minh giơ ngón tay đang chảy máu, trích ra một giọt máu nhỏ vào chính giữa họa đồ, sau đó lùi ra sau một bước, quan sát sự thay đổi.

Nhưng mà giọt máu nàng nhỏ vào bức họa đồ không có gì phát sinh, bích môn vẫn lẳng lặng không nhúc nhích, vẫn khép chặt, không có động tĩnh gì.

Ưu Vô Song ngờ hoặc nhìn họa đồ, chỉ thấy giọt máu nàng đã biến mất không thấy dấu vết, phảng phất như bị hút vào trong bích môn, nhưng bích môn ấy vẫn có chút thay đổi gì.

Khi nãy Tiêu Tịch rõ ràng dùng máu nàng để mở cánh cửa vách núi, nàng không hề làm sai gì, nhưng sao bích môn vẫn không mở ra?

Lãnh Như Tuyết nhìn cánh cửa vẫn không có gì biến hóa kia,đột nhiên cười một tiếng: “nữ nhân, máu của nàng xem ra không có ích gì, có lẽ là nhỏ máu ít quá chăng? Có cần ta làm cho vết thương lớn chút, để máu dễ chảy ra hơn?”

Ưu Vô Song rút nhanh tay mình ra sau lưng, hẩn hận trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết: “đưa trâm cho ta!”

Lãnh Như Tuyết rất nhanh đưa cây trâm trong tay cho Ưu Vô Song, cười nói: “nàng muốn tự làm à? Cũng tốt!”

Ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua tia tức giận, nàng nhận lấy cây trâm, đột nhiên kéo lấy tay Lãnh Như Tuyết với tốc độ cực nhanh, đột nhiên căm hận đâm vào ngón giữa trên tay hắn: “dùng máu của người thử xem!”

Dứt lời, nàng rút ra cây trâm đâm vào ngón tay Lãnh Như Tuyết, sau đó đưa ngón tay đang chảy máu cuả Lãnh Như Tuyết đến họa đồ trên bích môn.

Tuy nhiên, chính trong lúc giọt máu của Lãnh Như Tuyết nhỏ vào họa đồ trên bích môn, sự việc kì lạ phát sinh, chỉ thấy giọt máu của Lãnh Như Tuyết từ từ biến mất, sau đó bích môn phát ra một âm thanh nhỏ, dưới ánh mắt của Ưu Vô Song, từ từ mở ra một lối vào, lộ ra một con đường hẹp lát bằng đá ngọc bích.

Nhìn cánh cửa bị mở ra, Ưu Vô Song nhất thời sửng sờ, nàng căn bản chỉ đấu khí với Lãnh Như Tuyết, cho nên mới đâm chảy máu ngón tay của Lãnh Như Tuyết, sau đó nhỏ lên trên ấy, nhưng không ngờ cư nhiên mở được cánh cửa.

Lãnh Như Tuyết hồi thần lại trước nhất, hắn nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhìn nón tay bị Ưu Vô Song đâm chảy máu của mình, ngón tay vẫn còn đang chảy máu: “thật là một nữ nhân nhẫn tâm!”

Dứt lời, một tay cầm lấy ngọn đuốc bên cạnh, vỗ vỗ vai Ưu Vô Song: “nữ nhân, nàng còn ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi!”

Sau đó, hắn không đơi Ưu Vô Song hồi thần đã kéo tay nàng, đi vào con đường hẹp.