Lãnh Như Tuyết mặc nhiên, lòng Lãnh Như Phong khẽ chua xót, hắn ta nghĩ đế người nữ tử mĩ lệ tựa tinh linh, lòng thầm chua xót, Lãnh Như Tuyết vì mất đi nàng ấy mà mược rượu giải sầu, bởi vì nàng ấy dù sao cũng là vương phi của hắn, còn hắn ta? Bất kể là trước kia hay là bây giờ, hắn ta vẫn là khách qua đường của nàng.
Hắn ta một mực không biết thì ra trong lòng nàng đã có người mình thích, bây giờ nghe Lãnh Như Tuyết nói vậy, hắn ta mới biết. Người nam nhân đó là ai? Là ai mà có được may mắn như vậy, có thể có được tình yêu của nàng ấy?
Lãnh Như Phong đột nhiên rất muốn biết được người nam nhân đó là ai, bởi vì, trong Tây Diệm, người đệ dệ này của hắn ta là người nam nhân có thể nói là xuất sắc nhất, và Ưu Vô Song ngay cả Lãnh Như Tuyết cũng không yêu, vậy thì, người nàng yêu là ai?
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong đang định hỏi Lãnh Như Tuyết người Ưu Vô Song yêu là ai thì đúng ngay lúc này, đột nhiên một trận bước chân truyền tới, tiếp đó là âm thanh nõn nà của Uyển Tử truyền tới: “Như Tuyết, sao chàng lại ở đây? Thiếp tìm chàng lâu lắm rồi!”
Theo sau âm thanh truyền tới, thân ảnh kiều diễm của Uyển Tử xuất hiện trong đình.
Và đối diện với sự xuất hiện của Uyển Tử là mâu đen thâm trầm mang tia bất nhẫn, hắn chỉ lãnh đạm nhìn Uyển Tử một cái, không nói gì.
Uyển Tử thấy hũ rượu trên bàn đá, ánh mắt thoáng qua tia oán giận, không hài lòng chu môi đỏ nói: “Như Tuyết, sao chàng không quan tâm thiếp? Chúng ta sắp thành thân rồi, chàng lại đến đây uống rượu, như vậy không bị người khác cười sao!”
Lãnh Như Phong nhíu mày, không nhịn được nói với Uyển Tử: “công chúa, thất hoàng đệ bây giờ tâm trạng không tốt, người hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Uyển Tử chỉ khinh miệt nhìn Lãnh Như Phong một cái, sau đó nói: “Như Tuyết bây giờ sắp thành thân với ta, tâm trạng sao lại không tốt? Cho dù tâm trạng không tốt cũng nên là ta bồi rượu chàng, chứ không phải là người ca ca ngươi!”
Dứt lời, Uyển Tử lại thiên kiêu vạn mị nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, chàng nói có phải không?”
Nói xong cả người càng dựa vào người của Lãnh Như Tuyết hơn.
Tuy nhiên, Lãnh Như Tuyết lại đứng nhanh từ ghế dậy, lạnh lùng đẩy Uyển Tử ra: “ta sẽ không thành thân với người, công chúa hãy chọn người khác đi!”
Uyển Tử sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi, ủy khuất nói: “Như Tuyết, chàng đang đùa với ta sao? Chúng ta ngày mai sẽ thành thân, hôn sự đã chuẩn bị xong, sao chàng có thể bảo ta chọn người khác?”
Lãnh Như Tuyết không hề nhìn Uyển Tử, mà chỉ nhìn cánh hoa bay lượn đầy trời, từng câu từng chữ mà nói: “ta sẽ không thành thân với người, hôn sự này, cứ xem như chuẩn bị cho công chúa vào người khác vậy!”
“ngươi!” sắc mặt Uyển Tử tái xanh, dung mạo mĩ lệ trở nên nhăn lại, nhìn Lãnh Như Tuyết, hét: “Lãnh Như Tuyết, ngươi vậy là có ý gì? Ngươi đang đùa với bổn cung sao?”
Lãnh Như Tuyết lạnh lùng nhìn ả ta, lãnh đạm nói: “tùy người nghĩ sao cũng được!”
Uyển Tử ngân nha cắn chặt, oán hận nhìn Lãnh Như Tuyết, ả Uyển Tử đường đường là công chúa của Tử Việt quốc, có bao giờ bị người khác vũ nhục như vậy? Vốn dĩ, ả hoàn toàn có thể chọn một hoàng tử không có chính phi làm phu quân, nhưng khi ả lần đầu nhìn thấy hắn thì đã thích hắn, thậm chí vì để có được hắn, không tiếc cùng đồng vị với nữ nhi của thừa tướng!
Nhưng nay, ngày mai sẽ là ngày đại hôn của ả và hắn, nay hắn lại bảo ả chọn người khác để thành thân? Thật là ức hiếp người quá đáng!
Ả đường đường là công chúa của một nước, chịu sự vũ nhục như vậy, Uyển Tử làm sao có thể nuốt trôi?
Lãnh Như Tuyết đột nhiên cực hôn với Uyển Tử khiến Lãnh Như Phong giất nảy mình, nhưng mà hắn ta rất nhanh bình tĩnh lại, cũng hiểu vì sao lny lại chọn hôm nay cự hôn với Uyển Tử.
Vốn dĩ ngày mai là ngày thành thân của Lãnh Như Tuyết và Uyển Tử, Lãnh Như Tuyết nếu đã quyết định cự tuyệt hôn ước này, vậy thì hắn không cần đợi tới ngày mai lúc bắt đầu hôn lễ mới nói không cưới Uyển Tử, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa, cục diện sẽ rơi vào tình trạng khó thu hồi.
Nay hắn nói rõ ràng với Uyển Tử, cho dù Uyển Tử không chấp nhận, nhưng bất kể thế nào hôn lễ ngày mai không còn nữa. Hơn nữa, như vậy không mất mặt Tây Diệm, cửa của phụ hoàng, chắc chắn không dễ qua rồi.
Nghĩ rõ được tất cả, Lãnh Như Phong chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ, không nói gì.
Còn Uyển Tử không nhịn được nữa, hét tháo lên: “Lãnh Như Tuyết, ngươi đùa cợt ta như vậy, phụ hoàng ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
“vậy sao?” Lãnh Như Tuyết lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì phẫn nộ kia của Uyển Tử, lạnh lùng nói: “công chúa, người đừng quên, đây là Tây Diệm, không phải là Tử Việt quốc của người, người đứng trên đất của Tây Diệm, đứng trong phủ của Lãnh Như Tuyết ta uy hiếp ta, người có cảm thấy buồn cười không? Những lời này, công chúa có phải nên đợi khi mình về nước mới nói thì tốt hơn?”
“ngươi!” Uyển Tử tức đến sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng, ả cắn răng, hận thanh nói: “Lãnh Như Tuyết, người hãy đợi đó, Uyển Tử ta tuyệt đối không dễ dàng buông tay vậy đâu! Ngày mai, ta muốn người cùng ta cử hành hôn lễ như đã định.”
Dứt lời, Uyển Tử căm hận trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó dậm chân quay người chạy khỏi đình.
Lãnh Như Phong nhìn thân ảnh Uyển Tử xa dần, có chút lo lắng nhìn Lãnh Như Tuyết: “Như Tuyết, xem ra nàng ta không dễ dàng buông tay rồi!”
Tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết không chút biểu cảm, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, không nói gì, mà chỉ lạnh lùng quay người lớn bước rời khỏi.