Cứ như vậy trầm tư hồi lâu, khi Ưu Vô Song tưởng Tiêu Tịch không trả lời vấn đề này thì đột nhiên Tiêu Tịch quay người lại, đôi tay đặt trên đôi vai mềm yếu của Ưu Vô Song, dùng ánh mắt cực kì phức tạp nhìn Ưu Vô Song, miệng thầm lẩm bẩm” sao cô nương lại đến đây? Cô nương căn bản không nên đến, không nên đến……….”
Ưu Vô Song bị hành động đột ngột của Tiêu Tịch dọa giật mình, nàng tưởng rằng y nói nàng không nên đến Lăng Phong huyện này, nên liền nói: “sao ta lại không thể đến? Ta là tuần phủ hoàng thượng phong đến đây trị thủy. Còn huynh? Sao huynh lại đến đây? Đây là việc của quan phủ, huynh là một bách tính lúc này tại sao lại đến Lăng Phong huyện?”
Ngữ khí của Ưu Vô Song có chút ép hỏi, nàng tưởng Tiêu Tịch sẽ không trả lời nhưng nàng không ngờ rằng, Tiêu Tịch phảng phất như căn bản không nghe thấy lời nàng, đột nhiên đôi tay khẽ dùng lực, kéo gần khoảng cách giữa hai người, đôi mâu thanh tịnh ấy khóa chặt trên khuôn mặt Ưu Vô Song, ngữ khí không cỏn sụ bình tĩnh như thường ngày, mà có chút kích động nói: “ta không biết tại sao cô nương đột nhiên thần trí thanh tỉnh, nhưng ta biết, cô nương không phải là nàng ta, cô nương tuyệt đối không phải nàng ta!”
Nghe thấy những lời này của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song sửng sốt, trong lòng nàng kinh ngạc vô cùng, buộc miệng nói: “huynh nói…..nói gì vậy…….?”
Việc Ưu Vô Song là linh hồn xuyên không tới đây ngoài ra nàng ra mọi người căn bản không biết nàng vốn không phải là Ưu Vô Song trước kia, những người quen biết nàng đều cho là nàng đột nhiên thần trí thanh tỉnh, cho nên, trước nay không ai hoài nghi nàng không phải là Ưu Vô Song.
Dù sao đi nữa bản thân nàng cũng là Ưu Vô Song, việc này thiên chân vạn thực. Còn việc nàng xuyên không tới đây, nàng chưa hề nhắc đến với bất cứ ai, Tiêu Tịch không thể từ miệng ai khác biết được việc này, do đó, lòng Ưu Vô Song sao không thể không kinh ngạc?
Sắc mâu Tiêu Tịch tựa thủy, y lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, cứ như muốn từ mắt nàng nhìn thấu linh hồn nàng, y định từ nhãn sắc của Ưu Vô Song có được đáp án mà trong lòng y một mực ngờ vực không thể lí giải được.
Còn Ưu Vô Song thì bị lời nói khi nãy của y làm cho chấn động, vẫn còn chưa hồi thần cho nên, nàng cũng lẳng lặng nhìn Tiêu Tịch.
Và việc hai người không biết là bởi vì khoảng cách cực kì gần, cứ như Tiêu Tịch đang ôm lấy Ưu Vô Song vào lòng, tư thế của hai người nhìn vô cùng ấm cúng.
Và cảnh này lại bị Vân Nhi vừa đuổi mấy a hoàn đi nhìn thấy, Vân Nhi bất ngờ nhìn thấy màn này, bất giác thất thanh hét lên.
Tiếng hét của Vân Nhi kinh động đến Tiêu Tịch và Ưu Vô Song hai người, Ưu Vô Song lại như bị điện giật phải, nhanh chóng đẩy Tiêu Tịch ra.
Còn tuấn nhan trắng bệch của Tiêu Tịch cũng hiếm thấy mà hiện một màu đỏ, cơ thể y khẽ lặng đi, sau đó từ từ đi đến bên một chiếc ghế ngồi xuống.
Ưu Vô Song cảm thấy mặt có chút nóng rát, nàng khi nãy lại nhìn Tiêu Tịch đến mức thất thần, việc này khiến nàng khẽ ão não, nàng quay qua nhìn Vân Nhi, có chút không hài lòng nói “Vân Nhi, ngươi kêu cái gì chứ?”
“tiểu thư…..nô tì…..nô tì……” Vân Nhi bị Ưu Vô Song hỏi như vầy, nhất thời lắp bắp, nàng ta tuy là hạ nhân nhưng dù sao cũng là thiểu nữ, khi nãy nhìn thấy Tiêu Tịch và Ưu Vô Song ôm lấy nhau, nàng ta giật cả mình, nay bị Ưu Vô Song hỏi, nàng ta càng ngượng ngùng.
Vân Nhi đớ lưỡi một lúc cũng nói không có, đột nhiên nàng ta quay nhanh người nói: “nô tì đi thu dọn tẩm phòng!”
Dứt lời, Vân Nhi cứ như tháo chạy, bay nhanh vào tẩm phòng.
Vân Nhi sau khi vào tẩm phòng, Ưu Vô Song đang định hòi sẽ Tiêu Tịch khi nãy nói vậy có ý gì nhưng đúng lúc này thì bên ngoài truyền đến trận bước chân, vài a hoàn tay bưng thức ăn bước vào.
Thì ra là thức ăn mà Vệ Toàn sai người mang đến cho nàng.
Thấy những người này, Ưu Vô Song chỉ còn cách nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Những hạ nhân đó đặt thức ăn lên bàn, một trong số đó nói với Ưu Vô Song: “đại nhân, thức ăn đã chuẩn bị xong. Đại như nếu có phân phó gì thì có thể phân phó nô tì.”
Dứt lời, a hoàn ấy lén lén nhìn Ưu Vô Song, sau đó bất giác đỏ mặt cúi đầu xuống.
Ưu Vô Song nhìn bộ dạng hổ thẹn của a hoàn đó, bất giác sửng sốt, nhưng mà nàng rất nhanh đã hiểu nguyên nhân. Bởi vì trên người nàng mặc nam trang, a hoàn này hiển nhiên cũng xem nàng là đối tượng chung thân.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song bất giác cười khổ, xem ra bất kể thời đại nào, tuấn nam và mĩ nữ luôn trở thành đối tượng theo đuổi của mọi người.
Nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của mấy a hoàn ấy, Ưu Vô Song nào còn dám lưu họ lại đây? Liền nói: “không cần, các ngươi lui xuống đi, lát ta dùng xong hãy đến thu dọn là được!”
Những a hoàn ấy nghe thấy lời của Ưu Vô Song, bất giác đều lộ biểu tình thất vọng, nhưng lại không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lui xuống.
Đợi khi các a hoàn ấy lui xuống hết, Ưu Vô Song mới thở phào, nhưng mà nhìn thức ăn đầy bàn, nàng lại không hề có chút muốn ăn, bởi vì lời nói khi nãy của Tiêu Tịch đối với nàng đã kích quá lớn.
Cho nên, nàng không quan tâm tới việc ăn uống, đợi bọn họ lui xuống hết, nàng đi đến bên cạnh Tiêu Tịch, níu tay tay y, hạ thấp giọng nói: “lời nói của huynh khi nãy là có ý gì? Huynh nói rõ cho ta!”
Tiêu Tịch vốn không trả lời nàng, mà ánh mắt chỉ rơi trên cánh tay mà nàng níu lấy, lãnh đạm nói: “cô nương như vậy, nếu như bị a hoàn của cô nương nhìn thấy thì chắc chắn dọa chết nàng ta!”