Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 33: Q.1 - Chương 33






Dạ Tiểu Nhụy bắt được tay lão bà, nhìn chằm chằm tiểu nhị rồi lên tiếng:
"Thế nào, chẳng lẽ quán rượu này mở ra không phải là làm ăn, mà dùng để đuổi người? Vậy quên đi."
Xoay người dìu lão bà chuẩn bị rời đi:
"Mẫu thân ~ chúng ta tìm điếm khác đi, con cũng không tin con đây kim nguyên bảo (đĩnh vàng) không có nơi xài." Nàng nói xong thì rút một túi thêu màu hồng ở bên hông ra, quấn trên ngón trỏ vừa đi vừa xoay tròn.
Từ túi gấm truyền đến tiếng bạc va chạm vào nhau cạch cạch.
Tiểu nhị thấy thế, vội vàng cười đùa tiến lên ngăn lại tiểu mỏ vàng định ra cửa.
"Tiểu thư ~ chớ đi chớ đi, ngài nhìn ta đây mở miệng rất đáng đánh đòn, tiểu thư ngài đại nhân đại lượng đừng để trong lòng, ta vả miệng, ta đáng đánh, ta mắt chó nhìn người thấp."
Vừa nói tiểu nhị hung hăng đánh mình hai bạt tai, rồi nhếch miệng cười hỏi lại:
"Tiểu thư, ngài xem, tiểu nhị đánh đã đủ chưa, chưa đủ ta lại tát mình thêm hai cái"
"Khụ khụ ~ đủ rồi, đủ rồi, dẫn đường đi." Dạ Tiểu Nhụy nhìn cả sảnh đường, thực khách cũng đang nhìn mình, cảm thấy vô cùng khó chịu, tên tiểu nhị hèn hạ coi thường mình, lại làm cho nàng thành kẻ xấu.
Đi tới sương phòng, chợt nhớ tới có hai người đi theo phía sau mình nhưng không thấy bóng dáng đâu, vội vàng gọi tiểu nhị lại
"Còn có hai vị khách, một nha đầu mặc áo tơ màu xanh biếc và một công tử mặc cẩm bào trắng, nếu như vào điếm, xin mang tới sương phòng."

"Dạ dạ, tiểu thư."
Thấy tiểu nhị lui ra ngoài, lão bà cảm kích nhìn hành động hảo tâm của cô nương:
"Tiểu thư, xem ngài mặc váy lụa, chắc chắn là đại gia khuê tú, lão nô chẳng qua là một kẻ thảo dân thân phận hèn mọn, ngài xưng hô lão nô như vậy, lão nô sao đảm đương nổi."
Dạ Tiểu Nhụy cười cười nhìn lão bà, nhấc chung trà trên bàn đưa cho lão bà. Theo hơi nóng bay ra, một cỗ hương trà nhàn nhạt xông vào mũi, nàng ngửi hương trà lông mi chậm rãi nhắm lại, nhu hòa nói:
"Lão bà ~ bà quá lo lắng rồi, thật ra thì ta và bà đều là con dân nước Phi Dực, sao lại phân chia sang hèn." Dứt lời nàng mở mắt ra, gương mặt say mê rót ình đầy một chén, bưng chung trà lên đặt ở khóe miệng thưởng thức, đúng là mùi thơm ngát động lòng người.
Vẻ mặt lão bà từ ái cảm kích nhìn cô nương thanh tú động lòng người, cảm giác như mình đang nằm mơ, tại sao có thể có tốt như vậy một vị tiểu thư, hơn nữa còn là đại gia khuê tú, không kìm lòng nổi thở dài nói: "Ta hôm nay có thể là gặp thần tiên rồi, lão bà ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Lão bà, bà nói đùa rồi, bà nha không phải là nằm mơ, bà tới nếm thử mứt hoa quả, có phải rất ngọt hay không."
Lão bà nhận mứt hoa quả trong tay Dạ Tiểu Nhụy bỏ vào miệng, quả nhiên rất ngọt:
"Ngọt, mùi vị so với hoàng cung không sai biệt lắm."
"Lão bà không phải là đang nằm mơ, nghe bà nói vậy, bà đã vào cung?"
"Tiểu thư ~"
Dạ Tiểu Nhụy vừa mới nói xong, lại bị tiếng gọi ngoài cửa gọi đi, quay đầu nhìn lại thì ra là hai người đang cần tìm.
"Vương. . . Vương gia ngài mau vào nha."

Lão bà ngồi bên cạnh đang muốn mở miệng, bị tiểu nha đầu xông vào quấy rầy, chỉ thấy tiểu nha đầu đánh giá lão bà không chịu vào nhà, lại xoay người sang chỗ khác kéo người, một nam tử mặc cẩm bào trắng bị bắt đi vào phòng, vừa vặn phía sau có tiểu nhị ca đi theo.
Nha Nhi kéo Vương gia vào ngồi bên cạnh tiểu thư, rồi lui thân đứng một bên.
Hách Liên Dận Hiên không tình nguyện ngồi xuống.
Dạ Tiểu Nhụy thấy tiểu nhị còn đứng ở đó vẻ mặt buồn nôn chờ căn dặn, nhìn hắn chân chó mà bực dọc, liền phân phó:
"Tiểu nhị, tùy tiện lấy mấy món đứng đầu của điếm các ngươi là được, ngươi đi xuống đi, có chuyện gì ta sẽ phân phó nha đầu."
"Ha ha ~ phải . . phải . . Vương phi, ngay lập tức lên, ngay lập tức lên." Miệng tiểu nhị bọc đầy mật đáp trả rồi thối lui ra khỏi cửa, đợi đến lúc thối lui khỏi cửa phòng, vẻ mặt khinh thường đều hiện lên trên mặt, âm thầm ở trong lòng châm chọc, còn tưởng rằng là đại tiểu thư nào, thì ra là Vương phi của Vương gia ngốc mà thôi, còn tỏ ra oai phong cái gì chứ.
Dạ Tiểu Nhụy ngước mắt nhìn vẻ mặt thành thật Nha Nhi đang đứng ở cửa.
"Nha Nhi ~ ngươi đứng ở đó làm gì? Muốn làm môn thần (thần giữ cửa) cứ việc nói thẳng nha, về sau ta ngày ngày để cho ngươi đứng cửa vương phủ."
"A ~ tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy?" Nha Nhi không rõ vì sao tiểu thư nói như vậy.
"Nha đầu đần, quên đi lười phải giảng giải với ngươi, đến đây đi, chúng ta cùng ngồi, chỉ một mình ngươi đứng, ta sao nhẫn tâm mà ăn được cơm. Tới đây"
"Tiểu thư, tuyệt đối không được"

"Nha Nhi
" Dạ Tiểu Nhụy hung hăng trợn mắt nhìn nàng.
"Tiểu thư
" Nha Nhi khổ sở cúi đầu.
"Cô nương, đừng trách lão phụ nhiều lời, ngươi cứ tới đây ngồi đi, nếu nói là quy củ, ta đây một lão bà hạ tiện tâm thường còn ngồi cùng bàn cộng ẩm với Vương phi, ngươi không cần khước từ nữa."
"Dạ. . . Được rồi"
Đợi đến bàn mọi người thu hồi lực chú ý trên người nha đầu, Dạ Tiểu Nhụy rất tò mò mới vừa rồi lão bà có lời chưa nói xong, hỏi lại lần nữa: "Mới vừa rồi bà còn chưa nói hết đấy."
"A? Ha ha ~"
"Lão nô lúc còn tấm bé, gia cảnh bần hàn nên vào cung làm cung nữ, vốn là phải chết già trong cung. Nhớ năm ấy. . ." Lão bà nói xong con ngươi màu nâu xám sâu hơn, cũng bịt kín một tầng huyền ảo. Nhìn bà ấy mở rộng con ngươi, giống như đã nhìn thấu phong trần qua bao niên kỉ (tuổi), bà ấy ngẫm lại lúc đó….
Môi đỏ nhạt hiện đầy nếp nhăn khẽ nhúc nhích, bà ấy nhổ một bải nước miếng, thở dài, nói tiếp:
"Nhớ năm ấy ta đã hơn bốn mươi, cũng là lão cung nữ gần năm mươi, ở trong cung nán lại chút thời gian, coi như là chút ít năng lực, về sau trong cung điều phối, ta bị điều đến Trữ Tú cung làm Mai phi nương nương. . ." Lão bà còn chưa nói hết, tiếng đồ sứ rơi xuống đất vang lên tùy tiện chặt đứt cuộc đối thoại, ba người đồng thời nhìn về phía chung trà bị tên ngốc đánh nát.
Nha Nhi tâm tư tinh tế, vội vàng đứng dậy dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên đất đã bể tan tành.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn những mảnh vụn trên đất mà không hiểu, mặc dù không thấy ly trà làm sao rơi xuống đất, nhưng tiếng loảng xoảng rơi xuống đất bình tĩnh qua đi, lòng của nàng không phải bị giật mình mà rung động, trong chớp mắt cảm giác rung động đó giống như trái tim có một tí ti âm ỷ đau đớn.
Nhìn người gây họa, chỉ thấy trên mặt đáng yêu trẻ con đã mất đi vẻ cười đùa thường ngày, tinh thần vui vẻ làm người say mê nhưng bây giờ mặt mày che lên một tầng đau thương và trái ý.
Dạ Tiểu Nhụy ở trong thâm tâm chế nhạo hắn: thật là một bé ngốc, không phải là đánh nát một cái ly ư, không cần phải buồn vậy chứ? Cười tươi, đưa ngón tay ngọc ra, sờ sờ gò má lạnh lùng của hắn:

"Tướng công ~ cái ly bể thì bể, có phải vẫn còn tức giận nương tử?"
Dung mạo tuấn tú chậm rãi quay đầu, vẻ mặt uất ức nói: "Sao các ngươi lão nói chuyện không ngừng, ta sắp chết đói rồi, nữ nhân chính là ganh tỵ như vậy, ta hung dữ, ta muốn ăn cơm."
Vẻ mặt ba nữ nhân già trẻ không đồng nhất quay mặt nhìn nhau, cả nhà cười ầm lên.
"Nha Nhi ngươi nhanh đi gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, tướng công nhà ta mà đói thì sẽ cáu kỉnh, ha ha."
"Bà còn chưa nói hết đâu, nói tiếp nha."
"Này. . . Vương gia hắn. . ."
"Không sao bà nói tiếp đi."
"Một năm kia. . . Ta bị điều đến Trữ Tú cung làm cô cô chưởng sự, Mai Phi nương nương là một chủ tử tốt khó có được rất nhân từ thiện tâm, chỉ cần có đồ tốt nương nương đều sẽ phân phát một chút cho hạ nhân, cho nên ta đây lão thái bà cũng được hưởng phúc(hưởng hạnh phúc) và khẩu phúc (hưởng lộc ăn) của chủ tử, rất khéo mứt hoa quả ở đây là đồ ngọt ta yêu thích ăn nhất, mà bây giờ cũng không quên được cái vị đó, không nghĩ tới ngày hôm nay lại làm cho ta thèm quá."
"Bà ~ Mai Phi nương nương xinh đẹp không? Chủ tử tốt thế sao bà không tiếc mà xuất cung?"
Nghe Dạ Tiểu Nhụy hỏi lão bà thở dài một tiếng,
"Ai
Mai Phi nương nương là mỹ nhân khó gặp, trời sanh đã có dáng vẻ thiện lương như Bồ Tát, tuy là phi tử được tiên hoàng sủng ái nhất, nhưng chưa bao giờ được cưng chìu mà kiêu. Chỉ là ở hậu cung khó nói. . . Khó nói a. . . Hai mươi năm trước, một cuộc hỏa hoạn đốt rụi cả cung Trữ Tú, Mai Phi nương nương táng thân trong biển lửa, lưu lại tiểu Vương gia tuấn tú, tuy nói người không chết, nhưng đang êm đẹp thì thành một si nhi, ai nói là hành thiện tích đức, thật là người tốt không có kết quả tốt, ác nhân lại nắm quyền, người lương thiện khó sống! Khó sống a!"
"Theo lời bà thì Mai Phi nương nương là thân mẫu của Duệ thân Vương gia?"
"Vương Phi làm sao biết, chẳng lẽ. . ." Lão bà nén lệ nhìn Hách Liên Dận Hiên đang chơi đùa chung trà, chỉ thấy hắn luôn tay chuẩn bị nước trà, tới tới lui lui, hắt đầy bàn, giọt nước bắn tung tóe tung tóe, nước đọng dọc theo khung bàn rơi xuống, làm ướt quần áo trên người Vương gia, cũng làm ướt đôi mắt đỏ hồng của lão bà.