Một chưởng đánh lên vai nàng, dọa cho nàng sợ tới mức nhảy loạn lên , Dạ Tiểu Nhụy chợt xoay người lại .
“Ha ha nương tử bị ta dọa sợ rồi “
Bị hắn dọa giật mình , vốn là vừa thẹn lại vừa giận , không nhịn được mà nước mắt nàng
chảy xuống . Lần này nàng không như ngày thường mắng to , cũng không có động tay chân đánh hắn . Chẳng qua lấy gương mặt uất ức, kìm lén tới biến hình mà nhìn hắn . Những giọi nước mắt trong xuốt theo gương mặt nàng chảy xuống không ngớt .
Hách Liên Dận Hiên thế nào cũng không thể ngờ hắn vừa mới đánh nàng một cái mà nàng đã thành ra thế này , hắn đánh nàng rất đau sao ? Nhưng hắn khống chế rất đúng nha . Nhưng tai sao vẻ mặt của nàng giống như hắn đánh nàng rất manh vậy …Nàng đây là thế nào …?
Nhìn nàng bộ dạng vừa đáng yêu lại vừa đáng thương , trong lòng hắn tự nhiên đau nhói nhẹ lắm bàn tay của nàng đặt vào lồng ngực, một tay thì vòng qua sau gáy cho đầu nàng dựa vào người.
Cầm bàn tay nàng nhẹ nhẹ đánh mình , vừa đánh trong miệng vừa lẩm bẩm :
“ A a nương tử không khóc , không khóc nha …nương tử ngoan “
Dạ Tiểu Nhụy bị hắn dỗ như vậy càng không chịu đươc mà khóc tới mức tê tâm phế liệt.
Núp sau hòn giả sơn Đông Phương không khỏi trong lòng dâng lên một trận đau đớn , hắn là ai , nhìn hắn thân thủ cũng không dưới mình , mặc dù không nghe được bọn họ nói gì , nhưng khi thấy người áo trắng kia ôm nàng vào lòng , hắn cảm thấy hối hận vì sao phải trốn tránh ? Ánh mắt thêm một tầng ảo não hắn xoay người rời đi .
Hoa Điền trung
“Ô ô ta hận ngươi , ta hận các ngươi , một đám nam nhân xấu xa , đều là lũ xấu xa “.
Dạ Tiểu Nhụy nhéo chặt hông của hắn , vừa mắng vừa đánh .
“ A a nam nhân xấu xa , nam nhân xấu ra .”
Hách Liên Dận Hiên nghe không hiểu ra làm sao , nhưng có thể như vậy có thể làm nương tử tốt hơn … Vậy thì tùy nàng mắng, dù thế nào hắn cũng là Hương Hương để nàng mặc sức mà đánh mắng .
“Ô ô ta muốn giêt hắn , ta muốn giết cái tên Phụ Tâm Hán .”
Nghĩ tới cái tên không có lương tâm , Dạ Tiểu Nhụy liền cảm thấy đau lòng , nàng cứu mạng hắn , hắn lại coi nàng như người hầu để đùa bỡn , thật không có nhân tính , không có đạo đức , thật quá ghê tởm .
Đang dỗ dành nương tử nghe cô ấy nói ta muốn giết hắn , muốn giết cái tên Phụ Tâm Hán , thì trong nội tâm hắn run lên . Ôm eo nàng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve , ánh mắt ánh lên một tia hàn quang .
“ Nương tử người nói cho Hiên nhi biết Phụ Tâm Hán hắn là ai , Hiên nhị nhất định giúp người đánh hắn một trận “ Mặc dù vẵn mang theo khẩu khí ngây ngốc nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm trầm lạnh lẽo.
Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn nói vậy ngẩng đầu lên , trên mặt đã không phân biệt được đâu là mồ hôi hay nước mắt, trên trán còn dính vài cộng tóc đen , nàng khẽ đẩy hắn ra , hếch mũi lên nhìn hắn .
“ Ngươi báo thù ? Còn không biết ngươi đánh người ta hay là người ta đánh ngươi “
Vừa nói nàng bỏ tay hắn ra rồi đi tới vườn hoa hồng bên cạnh.
Hừ! nhất định là tại vì ở cùng với hắn lâu hại mình cũng bị lây ngu ngốc giống đồ bỏ đi hắn , nhìn hoa hồng trước mắt lửa giận lại nổi lên , đôi tay nàng cua loạn đập nát một mảng nụ hoa . Hoa cùng rắn độc một dạng mầu sắc càng diễm lệ , hương thơm càng mê người thì gại lại càng sắc bén , hoa cũng có linh tính đặc biệt loại hoa đẹp như vậy lại càng có ngạo khí của nó . Ngay cả sờ người ta cũng không dám mạnh tay , đằng này Dạ Tiểu Nhụy lại mạnh tay hủy nó đi như vậy .
“ A”
Cánh hoa bị đập rơi đẩy trên mặt đất , ngón tay nàng bị gai nhọn gim vào , chưa kịp thu tay về thì Hách Liên đã nhanh hơn một bước bắt lấy tay ngọc trắng nõn của nàng đưa tới trước môi , đôi mắt thương tiếc nhìn nàng , môi khẽ mở ngậm lấy ngón tay ngọc của nàng khẽ mút .
Dạ Tiểu Nhụy kinh ngạc nhìn hắn , cảm giác tê tê dại dại từ đầu ngón tay truyền tới nội tâm , nhìn ánh mắt câu hồn của hắn , đột nhiên nhớ lại buổi tối đêm mưa hôm đó, đúng đúng đúng đêm hôm đó đúng là ánh mắt này .
“ Tướng công?”
“ Ừ ngậm ngón tay trong miệng từ từ đáp lại , trên mặt nở nụ cười ngây ngô.
Mẹ quả nhiên là ảo giác .
Dạ Tiểu Nhụy bực mình rút tay về , lại nhìn vẻ mặt ân cần của kẻ ngốc , cảm giác như mình thật nên xin lỗi hắn , đối xử với hắn không đánh thì là mắng , thua thiệt như vậy mà hắn vẫn đối với nàng tối như vậy , trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ .
“ Được rồi được rồi , ta không giận nữa , tướng công nương tử về phòng thay y phục tý nữa dẫn ngươi đi chơi có được không ?” Nói xong liền cúi đầu , dắt làn váy đi về phía trước .
Hách Liên vừa nghe thấy nương tử muốn dẫn hắn đi chơi liền vui vẻ chạy theo , cứ bước ba bước lại dè chừng cùng nương tử bước chân , mặt vui sướng mà hỏi :
“ Nương tử muốn dẫn Hiên nhi đi chơi ?”
“ Ân ân , Dạ Tiểu Nhụy ảo não nhìn hắn bám theo, trong lòng bắt đầu hối hận vì vừa nhất thời xử trí theo cảm tính , cảm thấy như lại xắp có bất chắc xảy ra .
Ai~được rồi , có thể là do tâm tình không tốt mới có thể nghĩ cái gì cũng không tốt , nhìn cái gì cũng phiền lòng , chi bằng đi ra ngoài giải sầu , đi tới thời cổ đại vẫn chưa có đi dạo phố lần nào thì làm sao có thể thư thản . Bổn tôn nữ nổi danh là mỹ nữ Ánh Trăng cho nên tới thời cổ đại cũng không thể rơi phía sau đươc , nhất định phải đem sự nghiệp shopping tiếp tục phát huy . Nhớ tới mục tiêu vĩ đại của nàng muộn phiền trong lòng đều tan hết, tâm tình bỗng chốc chở lên vui vẻ .
Bước vào cửa phòng , còn chưa chờ Hách Liên đi vào trong thì nàng đã phịch một cái đóng cửa phòng lại.
Còn kém một tý thì lỗ mũi Hách Liên Dận Hiên thân mật với cánh cửa. Bên trong người thì bắt đầu thay quần áo trang điểm, người bên ngoài sờ sờ chóp mũi , nhảy lên nụ cười không hiểu, dọc theo hành lang nghênh ngang rời đi .
Đông đông đông
~Liền một lát thời gian ngoài cửa lại truyện tới tiếng gõ cửa, nguyên lai là nghiên nha đầu lấy thuốc chở lại .
“ Tiểu thư”
Dạ Tiểu Nhụy đang ngồi trước gương đồng trang điểm , nhìn mình trong gương nói:
“ vào đi”
Nha nhi đẩy cửa vào cầm trong tay gói thuốc đặt trên cái bàn tròn , rồi vội vàng chạy tới trước mặt tiểu thư cúi người bên tai Dạ Tiểu Nhụy nhẹ nhàng nói .:
“ Tiểu thư , mới vừa nha nhi từ cửa sau trở lại , đúng lúc gặp phải Thôi ma ma cùng chưởng quỹ túy tiên tỉu phường nói truyện , nha nhi có chút ngạc nhiên liền núp phía sau nghe trộm , kết quả @%@%@...”
Dạ Tiểu Nhụy lắng nghe nghiên nhi kể , một chưởng vỗ lên bàn trang điểm.
“ Nàng nói cái gì , thật là nói như vậy , ngươi nghe rõ ??”
“Tiểu thư Nha nhi tuyệt đối không có nghe nhầm , lúc ấy Nha nhi núp ở sau cửa “
Dạ Tiểu Nhụy đứng dậy hướng về phia ngoài cửa rống to :
“ Lão Bà Tử , ta muốn đánh đồ con lợn ngươi "
Nha nhi vội vàng tiến lên ngăn cản cơn tức giận của tiểu thư :
“ Tiểu thư bớt giận, nếu để cho ngoại nhân nghe thấy , nghiên nhi còn chưa có nói xong thì đã bị người ta đánh loạn rồi ."
“ Làm sao ? cho người ta nghe thấy thì đã sao , ta đường đường là một Vương phi há phải sợ nàng là một lão nô tài hay sao ? “
“ Tiểu thư của ta tuy nói là vậy nhưng nàng là do tiên hoàng cùng thái hậu bổ nhiệm , nếu không có thái hậu làm chỗ dựa nàng cũng sẽ không ngông cuồng tới vậy , tuy nói thiếu gia là một Vương gia nhưng trong mắt người ngoài chỉ là cái tên gọi mà thôi , văn võ bá quan triều đình có ai xem một kẻ ngu làm Vương gia , mấy ngày nay tiểu thư cũng thấy ngay cả người nhà cũng không xem Vương gia ra gì . Trong phủ đâu có ai giám đắc tội với nàng , tiểu thư nên xem xét lại a.”
Nghe Nha nhi nói tỉ mỉ như vậy , trong lòng vốn đang tức giận cũng phải cau mày xuy tư , quả thật không thể , chỉ có thể tiếp tuc đứng xem , chờ biết rõ lại lịch cùng nội tình của nàng cũng không muộn , nàng ta có thái hậu làm chỗ giựa sau lưng của nàng thì có Thái Hoàng thái hậu , Nếu quả thật tới thời điểm mấu chốt nàng cũng không ngại đắc tội thái hậu , bất quá chỉ đúng là cẩu nô tài , hừ hừ ta cũng không để trong mắt.
“ Nha nhi chúng ta đi , đi phòng thu chi."