Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 27: Q.1 - Chương 27






Không nghĩ tới tên ngốc giữ được hai tay mình, ở trong lòng tê tâm liệt phế quát: ‘Hắn! ! ! ! Tuyệt đối tuyệt đối không phải là tên ngốc! ’
Hách Liên Dận Hiên nhìn thiên hạ giận mà không thể phát tác được, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, từ từ từ từ càng tiếp cận càng gần.
Hai tay Dạ Tiểu Nhụy không thể động đậy, một tay giơ lên không trung, một tay hơi nâng, mà biểu hiện giống như công chúa thiên nga trong hộp âm nhạc, nhưng con này không bay nổi, giương con mắt lên nhìn nguy hiểm từng bước tiến lại gần.
Tâm tình phát điên quất thẳng tới.
Hách Liên Dận Hiên từ từ tiến tới bỗng dừng lại, mắt phượng cụp xuống, nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng.
Mắt Dạ Tiểu Nhụy nhìn theo tay hắn càng tiến gần khỏa tròn tròn càng trừng càng lớn. . . hắn muốn làm gì. . . Trời ạ! ! Đừng. . . hu hu
~Bàn tay to từ từ đưa tới bộ ngực nàng, đi tới dưới cổ, nhưng chỉ đặt lên vai nàng, mũi ngửi được mùi hương nhẹ nhàng, Hách Liên Dận Hiên hơi vểnh môi mỏng lên có một chút tà ác và đùa bỡn.
Thiên hạ bị sợ lúc này mới thở phào một hơi! Nhưng không đợi nàng thư giãn tí xíu. . .
Chỉ thấy người nào đó từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhu tình, trong mắt tràn nhu tình mật ý.

Nhưng Dạ Tiểu Nhụy xem đây là một loại biểu hiện của ham muốn tình dục!
Hắn phát thú tính rồi . . . hu hu ~~ nàng lại không thể động, nàng bây giờ chỉ có thể trợn mắt liếc xéo, mơ hồ muốn lăng trì mặt hắn. Trên mặt đang cười tà chớp mắt chuyển thành cười quyến rũ mê hoặc, môi mỏng khêu gợi cong lên, đầu lưỡi mềm mại ướt át, men theo cằm nàng từ từ liếm láp lên. Từ từ đi tới, nhẹ nhàng thổi khí vào tai nhuyễn ngọc ôn hương (cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp), khiêu khích toàn thân làm Dạ Tiểu Nhụy run lên, nhẹ nhàng nói:
"Nương tử, tư thế này vừa đúng để cho ta ôm ôm, ta muốn ôm nàng, nàng không để ý chứ, ta ôm nha."
Nói xong một tay hắn quấn vòng eo thon của nàng ôm vào trong ngực, người khác phái và sự tiếp xúc của da thịt hấp dẫn nhau làm cho người mềm nhũn, tê tê dại dại, khoái cảm từ bên hông, bụng dưới, trái tim tản ra.
Hách Liên Dận Hiên vui vẻ ôm nàng, mà nàng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm mắng to.
Đột nhiên đầu người nào đó từ từ nâng lên tựa vào bả vai nàng, hơi thở nhỏ nhẹ hôn lên cổ, khuôn mặt nàng, theo động tác hắn di chuyển, cuối cùng hơi thở hai người quấn lấy nhau, chóp mũi chạm đối lập nhau.
Dạ Tiểu Nhụy hối hận mình mới vừa rồi liều lĩnh, nàng bây giờ giống như bị cực hình, vừa buồn ngủ, vừa bị quấy rối tình dục. Thật là muốn trực tiếp ngất đi thôi, nàng thực sự rất mệt mỏi! Rất muốn đi ngủ! Hai mắt to mệt mỏi miễn cưỡng mở ra, trong mắt phản chiếu dung mạo hắn đáng yêu tà mị, giống như đang ở trong mộng, thầm kín thở dài: hắn dáng dấp thật đẹp mắt, nàng sớm đã phát hiện ra, hơn nữa lúc này đây nàng cũng không ghét hắn dựa gần. Nhưng bây giờ nàng không có hơi sức mà thưởng thức.
Ẩn ẩn trong mắt hắn là sự lười biếng, mí mắt híp lại, lông mi dài chớp quyến rũ và lười biếng, thôi miên mắt nàng làm nàng không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng. . .
Nàng nhắm hai mắt lại.

Hách Liên Dận Hiên càng đến gần nàng, tim đập càng nhanh, xen lẫn chút áp lực và bất an, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập và đứt đoạn.
Ngửi mùi thơm cơ thể, hương tóc nàng làm suy nghĩ của mình mê loạn.
Mang theo tí ti say mê lưu luyến càng đến càng gần, nhìn nàng nhắm mắt lại, hắn cũng nhắm mắt lại. Môi mỏng gợi cảm chạm vào môi nàng, môi khẽ mở ra lộ ra hơi thở của đàn ông. Hắn từng chút từng chút nhẹ nhàng, khẽ chạm rồi liếm láp, dần dần từ khẽ chạm biến thành mút, hôn triền miên khiến ngọn lửa dục vọng bị thiêu đốt điên cuồng.
Nụ hôn của hắn càng hôn càng sâu. Tay của hắn càng ôm chặt hơn, giống như hận không đưa khả nhân nhi vào trong cơ thể của mình.
Dạ Tiểu Nhụy hôn trong khi rất mệt mỏi rất buồn ngủ, nhưng nàng đáp lại nụ hôn của hắn, phản ứng của nàng làm cho hắn càng điên cuồng hơn, hắn dục hỏa đốt người chỉ từ một nụ hôn khơi gợi nhu cầu, thì ra một nụ hôn cũng có thể khắc sâu như vậy.
Thùng nước tắm đã lạnh, Hách Liên Dận Hiên không muốn buông thiên hạ ra,nhìn cánh môi nàng sưng vù, đôi mắt quyến rũ vẫn không lái được dục hỏa, khóe môi mỉm cười ôm nàng lại giường.
Mặt trời đã lên cao, người trên giường cuối cùng cũng có động tĩnh.
Dạ Tiểu Nhụy thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, nhẹ nhàng ừ hai tiếng, bởi vì là tự nhiên tỉnh, cho nên khóe miệng nàng tràn trề thỏa mãn và vui vẻ. Tâm trí bình tĩnh lóe lên những hình ảnh đứt quãng, mỗi một cảnh đêm qua hiển hiện ra trước mắt: cây chuối, phòng chứa củi, thùng nước tắm! ! ! Đột nhiên nàng bật dậy, quả nhiên người không tấc áo, nhưng cũng may nàng không phát hiện ở cổ có một dấu hôn.
Lắc đầu: quên đi ~ dù sao cũng không phải là lần một lần hai..., nàng cũng không sao cả, nhưng ngày hôm qua dám sỗ sàng chiếm tiện nghi, thù này nhất định phải báo, chờ đấy!! Hừ ~ bố mày, dám giả bộ ngu, không biết người nào giám định hắn ngốc.

Nhanh chóng mặc quần áo, rồi len lén đi tới phòng chứa củi, đúng lúc đụng phải Nha Nhi đang bưng chén thuốc chuẩn bị vào nhà ~, hai người cùng nhau đi vào trong nhà.
Dạ Tiểu Nhụy liếc mắt nhìn trên giường người: "Thuốc trên người hắn đổi rồi à?"
"Rồi ạ ~ Nha Nhi thấy tiểu thư chưa rời giường, nghĩ rằng tối hôm qua tiểu thư chắc quá mệt mỏi, cho nên Nha Nhi tự mình đi ra ngoài tìm đại phu." Quả thật tối hôm qua mệt chết đi được, đầu tiên là chăm sóc cái tên bị thương, sau đó bị tướng công chăm sóc, nghĩ đến tối hôm qua hai mắt nàng ngùn ngụt tức giận.
"Đại phu nói thế nào?"
Nha Nhi vừa thổi trong tay chén thuốc vừa nói: "Đại phu khâu lại mấy chỗ vết thương cho công tử, những chỗ khác bôi thuốc bột. Đại phu nói công tử không còn đáng ngại, chỉ cần theo phân phó của đại phu chưa tới một thời gian có thể khỏi hẳn, tiểu thư, may nhờ chúng ta tối hôm qua kịp thời cầm máu tiêu độc cho hắn, đại phu nói nếu không thì hắn không chảy máu mà chết cũng lở loét mà chết."
Nói xong rồi cầm cái muỗng lên chuẩn bị đút thuốc vào miệng hắn.
"Nha Nhi, để ta."
Mấy ngày kế tiếp Dạ Tiểu Nhụy cũng tới đây xem hắn, nhưng đã ba ngày rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh.
"Tiểu thư ~ người nói xem không phải hắn không tỉnh lại chứ."
"Không thể nào, chưa nghe nói bị đao chém sẽ biến thành người sống đời sống thực vật nha."
"Tiểu thư, cái gì mà người sống đời sống thực vật?"

"Nghĩa là giống cọc gỗ không động đậy nữa."
"A a ~"
"Vậy ư ~ tiểu thư người nhìn tay hắn đang động kìa." Nha Nhi đang giúp Đông Phương Thanh Bạch thay quần áo, kinh ngạc hét lên.
"Thật! Thật sự động rồi!" Dạ Tiểu Nhụy vội vàng chạy đến nhìn mặt hắn, chỉ thấy mí mắt hắn cũng bắt đầu động đậy, lông mi dài khẽ run, đôi mắt thâm thúy từ từ mở ra, trong mắt một mảnh yên tĩnh, giống như cô hồn mới từ điện Diêm vương trở về, trong mắt thấp thoáng phản chiếu hình ảnh vui mừng và ngu ngốc của nàng và Nha Nhi, Dạ Tiểu Nhụy nhìn thấy trong mắt hắn mình ngu như B (beef ý bà con), vội vàng khép cái miệng nhỏ nhắn lại, đổi thành mỉm cười tế nhị, có câu nói nữ tử thời cổ đại cười không lộ răng, được không xoay váy, ngồi không dạng chân.
"Công tử ~ cuối cùng ngươi đã tỉnh."
Đông Phương Thanh Bạch mê mang quan sát phòng và người trước mắt, môi khô khốc hé mở: "Đây là đâu?"
"Công tử, đây là Duệ thân vương phủ, là tiểu thư nhà chúng ta cứu ngươi."
Nghe tiểu nha đầu nói là tiểu thư nhà nàng cứu hắn, rất tự nhiên nhìn về phía Dạ Tiểu Nhụy.
Ai ~ khó có cơ hội được một mỹ nam chú ý, Dạ Tiểu Nhụy ngược lại có chút mắc cỡ. Ngồi chỗ đó gương mặt e thẹn, nghĩ thầm, báo đáp ta đi, báo đáp ta đi, tốt nhất là lấy thân báo đáp. (Luyến Luyến: bà có chắc chắn muốn hắn lấy thân báo đáp? Nhị Nhị: tại sao lại không chắc chắn? Luyến Luyến: được rồi, hỏi một câu nữa, bà không hối hận chứ? Nhị Nhị: nha ~ chuyện tốt thế hối hận cái gì? )
Dạ Tiểu Nhụy bưng chén thuốc mặt cười khúc khích làm xuân thu đại mộng(bà con hiểu rồi đúng không) của nàng.