Vương Phi Có Độc

Chương 75: Chiến kinh đô (nhị)






Thông báo nhỏ của editor: 
Hello các tình yêu, do Vương phi có độc sắp đến hồi kết, mình đã quyết định sẽ một lần xả hết tất cả các chương còn lại nhé. Và ngày định mệnh đó, chính là hôm nay *hu ra hu ra*  Coi như mình chuộc lỗi lặn cả năm trời đi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^ ^
***
Đợi đến lúc nàng xuống tới đất bằng, màn đêm đã gần kề, một trận gió thổi qua, mây đen thật dày bao phủ ánh trăng, đất trời một vùng tĩnh mịch.

Cộc cộc cộc... Tuấn mã phương bắc rất bền bĩ, chỉ cần roi quất đủ, bọn nó liền sẽ hết sức mà phóng đi. Cố Thanh Trản chọn một con ngựa cường tráng nhất, nhưng người chăn ngựa lại nói với nàng, từ nơi này đến Lưu thành, ít nhất cần năm ngày đêm.
Năm ngày đêm? Nhiều hơn một khắc Cố Thanh Trản cũng không đợi được, nàng giơ roi giục ngựa, một đường xuôi Nam, lại hết lần này đến khác tự nói với mình: Sẽ tới kịp, nhất định phải tới kịp. Nàng lại một roi hung hăng quất lên thân ngựa, mạnh đến mức lực chấn khiến lòng bàn tay run lên. Nếu Tam Tấn hội tổn thương đến dù chỉ một sợi tốc của Lục Oanh, nàng cả đời này sẽ cùng bọn họ một mất một còn. Nàng nhất định phải bắt Cố Ung bầm thây vạn đoạn!
Mặc dù thiên hôn địa ám, Cố Thanh Trản cũng chưa từng giảm tốc, càng đi về phía nam, tuyết đọng càng ít. Đến khi nàng cưỡi ngựa chạy qua một vùng cỏ khô vàng, rốt cuộc không thấy tuyết nữa. Bấy giờ mây đen dầy đặc, một hồi mưa to chợt kéo đến.
Nước mưa lạnh lẽo từng giọt đổ xuống, mưa phương bắc tuy không dài lâu như phương nam, nhưng lại mang ý lạnh thấu xương. Mưa đầu xuân xối xuống người, Cố Thanh Trản mình mẩy ướt đẫm, nhưng vậy thì sao, nàng vẫn cố chấp tiến về phía trước. Nàng cố gắng không để bản thân suy nghĩ, nhưng lại luôn nhịn không được mà nghĩ, Tam Tấn hội sẽ làm gì Lục Oanh thế nào... Mỗi khi nghĩ đến đây, hai mắt Cố Thanh Trản trở nên đỏ hồng, lại tràn đầy sát khí.
Trong bóng đêm đưa tay không thấy ngón, nàng rong ruổi qua đất bùn lầy lội, thuật cưỡi ngựa này còn lợi hại hơn dân du mục. Nếu Lục Oanh thấy bộ dáng Cố Thanh Trản khi nghiêm túc cưỡi ngựa, hẳn là sẽ vô cùng xấu hổ đi, lúc trước nàng chủ động dạy Cố Thanh Trản cưỡi ngựa, đúng là múa búa trước nhà Lỗ Ban.
"Chờ ta, chờ ta..." Cố Thanh Trản miệng vẫn thì thầm, không biết là nước mưa hay là lệ châu, từ đôi gò má nàng không ngừng chảy xuống.
Nhưng quả thật, Ánh Thu sẽ không thương tổn Lục Oanh, nàng rất lý giải phong cách hành sự của Cố Thanh Trản. Nếu có người dám đắc tội nàng một phần, nàng chắc chắn sẽ báo lại mười phần. Lại càng miễn bàn nếu đó là chuyện liên quan đến Lục Oanh, Cố Thanh Trản xem tính mệnh Lục Oanh thậm chí còn quan trọng hơn bản thân, chỉ cần nhìn lại những ngày Cố Thanh Trản tưởng rằng Lục Oanh đã chết liền biết. Ánh Thu chưa từng thấy nàng khóc đến tuyệt vọng như vậy, ngoại trừ một lần đó, Ánh Thu chưa bao giờ thấy Cố Thanh Trản khóc.
Mục tiêu của nàng là bắt sống Cố Thanh Trản mang về. Nàng không dám chọc giận Cố Thanh Trản, nữ nhân kia giống một người điên, nếu Lục đại tiểu thư bị thương mảy may, thật không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì. Trước đó, Ánh Thu chỉ có thể nén giận, Lục Oanh là vương bài của nàng, là một chiêu cuối cùng để chế trụ Cố Thanh Trản.
"Đây là đâu?" Sau khi Lục Oanh được gỡ khăn che mắt, thấy mình bị Ánh Thu đưa từ sơn động vào một gian phòng, trên đường Ánh Thu luôn che mắt nàng, cũng trói nàng lại, không cho nàng động đậy.
"Chỗ Cố Thanh Trản có thể tìm được." Ánh Thu một tay giúp Lục Oanh châm một chén trà nhỏ, đưa đến bên miệng nàng, thấy Lục Oanh do dự, mỉm cười nói, "Yên tâm đi, không có độc."
Nghe được tên Cố Thanh Trản, Lục Oanh hối hận không thôi. Nếu không phải mình nhất thời xúc động, cũng sẽ rơi không vào cái bẫy này. Nàng trả giá lớn như vậy chỉ để trốn thoát Tam Tấn hội, nhưng kết quả là... Chỉ hy vọng, còn có cơ hội chuyển cơ. Lục Oanh âm thầm tìm hiểu gian phòng này, nhìn như một khách điếm, nhưng lại quá mức im lặn. Nếu A Trản cũng biết nơi này, vậy đây nhất định là một cứ điểm của Tam Tấn hội.
"Ngươi nói xem, nàng khi nào mới tới đây ?" Ánh Thu câu được câu không mà trò chuyện với Lục Oanh, "Nàng đối với ngươi, quả là si tình..."
Lục Oanh không muốn nói chuyện với nàng, liền nhắm mắt lại.
"... Chỉ cần giết mười ba người đã chỉ định, liền có thể rời khỏi Tam Tấn hội, ngươi từng nghe qua chứ?" Hẳn là do lâu lắm không có ai nói chuyện phiếm với mình, Ánh Thu cứ tự mình nhất sương tình nguyện mà tiếp lời.
Lục Oanh trước kia điều tra Tam Tấn hội, nàng dĩ nhiên là rõ ràng quy củ này, chỉ là không tâm tình "ôn chuyện" với Ánh Thu. Vậy nên nàng vẫn nhắm hai mắt, không nói một lời.
Ánh Thu thấy nàng vô thanh vô tức, vẫn êm tai mà nói, "Ngươi chính là người thứ mười ba của nàng... Sáu năm trước, nàng nguyện ý chung thân lưu lại Tam Tấn hội vì ngươi, mà hiện giờ, nàng vẫn là vì ngươi, giao mệnh cho Tam Tấn hội. Ta thật sự thay nàng thấy không đáng..."
Từ trước đến nay, Cố Thanh Trản luôn nắm giữ cuộc sống mà Ánh Thu hằng mơ ước - đệ nhất sát thủ Tam Tấn hội, người Cố Ung tín nhiệm nhất. Sáu năm ròng, nàng là Vương phi cao cao tại thượng, mà mình thì sao? Các nàng đều là cô nhi, hai bàn tay trắng gia nhập Tam Tấn hội, mà nay, mình vẫn là hai bàn tay trắng, nhưng Cố Thanh Trản... ít nhất còn có người nguyện ý đi yêu nàng.
Một câu kia "Ta thật sự thay nàng thấy không đáng" của Ánh Thu, chẳng qua là hâm mộ và ghen tị mà thôi.
"Người thứ mười ba..." Lục Oanh mở mắt, bỗng như tỉnh ngộ. Mình là người thứ mười ba mà Cố Thanh Trản phải giết, trăm triệu không ngờ sự thật lại là như thế. Vì mình, nàng lại lầm lỡ một đời tự do...
"Sáu năm trước lúc ngươi mới gả Vương phủ, đáng lẽ đã chết rồi."
Chuyện cũ hiện rõ trước mắt, ngày ấy gặp phải thích khách trên đường dâng hương ở chùa Từ Ân, đúng thật là người Tam Tấn hội...
Lục Oanh lại nghĩ tới đêm trước ngày cung biến trước, Cố Thanh Trản từng nắm tay nàng, nói với nàng, "Ta lo cho ngươi..." Nay nghĩ lại, Lục Oanh mới cảm nhận được sức nặng của những lời này. Tỉnh cảm Cố Thanh Trản dành cho nàng, nàng thật sự là biết được quá muộn.
Lục Oanh khóc không thành tiếng, nước mắt chỉ châu ngọc đứt dây mà liên tục rơi rớt. Đến nay mới hiểu ra, mỗi lần nàng nói dối với mình, đều là bắt nguồn tình yêu sâu đậm, mà mình lại áp đặt toàn bộ hận ý lên người nàng, một lần lại một lần khiến nàng bị thương đầy mình.
Một ván cờ đã được bố trí tỉ mỉ, nàng vốn là người chơi cờ, cố tình lại yêu một quân cờ trong đó, ảnh hưởng thắng thua cả bàn.
"Điểm này, nàng đúng là giống Sở Ngọc như đúc, không hổ là ái đồ do Sở Ngọc một tay dạy dỗ..." Ánh Thu mỗi một lời đều mang ý châm chọc, nhưng bản chất lại vô cùng hèn mọn. Nàng thầm hận mọi người trong mắt đều chỉ có Cố Thanh Trản, mãi mãi không có nàng.
Giống như đúc... Lục Oanh dừng một chút, "Mẫu thân ta..."
Ánh Thu cười lạnh, "Lúc trước mẫu thân ngươi, chính là vì phụ thân ngươi mà táng mệnh."
"Do..." Lục Oanh ánh mắt ảm đạm, không muốn thừa nhận nhưng lại cầu mong biết được chân tướng, "Do cha ta là... người thứ mười ba..."
Đây là sự thật mà nàng từ lúc mười một tuổi đã luôn muốn biết, nhưng hôm nay biết được, nàng rốt cuộc không muốn nói cho phụ thân. Nàng sẽ không bao giờ cho Lục Nguyên Thiệu biết, mẫu thân... là người Tam Tấn hội, nàng muốn giữ mặt tốt đẹp nhất của mẫu thân trong lòng phụ thân. Mà mẫu thân tặng cho phụ thân, cũng chính là một mặt tốt đẹp nhất nàng, y như Cố Thanh Trản tặng cho mình vậy...
A Trản, rốt cuộc ta nợ ngươi bao nhiêu, quãng đời còn lại đủ để đền bù ngươi sao?
***
Nhạc: Bất nhiễm - Tát Đỉnh Đỉnh