Vương Phi Có Độc

Chương 65: Khói lên (nhất) (h)





Màn đêm thật yên tĩnh, ngẫu nhiên một hai tiếng sói tru vang lên, chỉ ở Bắc Cương mới có những âm thanh này. Dù nghe đã lâu nhưng Lục Oanh vẫn không phiền chán. So với không khí người lừa ta gạt từng bước kinh tâm ở kinh đô, tiếng dã thú tru giữa hoang mạc quả là dễ nghe. Nàng lớn lên ở kinh đô, nhưng Bắc Cương lại là nơi cho nàng sự bình yên.

Thế mà không bao lâu nữa, nàng phải đi kinh đô, còn phải làm bạn với chiến hỏa kéo dài không dứt. Một đường này rốt cuộc sẽ có bao nhiêu dịp sinh tử an nguy, nàng không biết trước được. Nhưng cũng may, nàng đã tìm được Cố Thanh Trản. Đây là niềm an ủi lớn nhất của nàng.
Hai người ngồi trên giường, bốn mắt nhìn nhau. Chỉ vậy thôi Lục Oanh đã vô cùng thỏa mãn, có lẽ do phần cảm tình này nàng ẩn nhẫn đã lâu lắm rồi. Chỉnh chỉnh ba năm trong Vương phủ, Lục Oanh đè nén ái mộ dưới đáy lòng, thậm chí không đủ dũng khí nhìn vào mi mắt nàng. Đến hôm nay, Lục Oanh luôn thích tỉ mỉ ngắm nàng, từ ngũ quan đến bóng dáng, yên lặng ngắm đến xuất thần, tựa như người si ngốc vậy.
Cố Thanh Trản bị nàng chăm chú nhìn thật lâu, đưa tay vỗ về má nàng, cười hỏi, "Xem đủ chưa?"
Tối nay hai người uống chút rượu, hơi thở Cố Thanh Trản khi nói chuyện còn vươn chút hương rượu. Lục Oanh men say càng sâu hơn, nàng khẽ nắm tay Cố Thanh Trản, áp lên sườn mặt mình. Đôi mắt nàng có chút mê ly, hai má phiếm hồng. Nàng chậm rãi lắc đầu, cố ý dùng má cọ vào lòng bàn tay người thương, "Không đủ, xem thế nào cũng không đủ..."
"A Oanh..." Cố Thanh Trản vừa mở miệng, Lục Oanh đã đưa môi đến gần.
Cái hôn phớt qua đi, Lục Oanh cười khẽ, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào mũi Cố Thanh Trản. Cố Thanh Trản đã sớm bị hơi thở như có như không của nàng trêu chọc đến mức không kiềm chế được. Nàng ngồi thẳng dậy, tay nâng gương mặt nóng bỏng của Lục Oanh, rũ mắt nhìn hai cánh môi mỏng kia, lại nâng mi đối diện ánh mắt của nàng, hơi thở càng thêm dồn dập, làm cho ngữ khí tràn đầy mị hoặc, "A Oanh, ngươi say..."
"Ta không say." Lục Oanh nhích lại càng gần Cố Thanh Trản, nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, rồi nói, "Còn chưa uống rượu hợp cẩn, sao ta lại say được?"
Lục Oanh nâng chén ngọc, bên trong đổ đầy rượu ngon thượng đẳng. Hương rượu ập tới, hai người vai kề vai mà uống. Đối với các nàng, chén rượu này ngọt lành hơn tất cả các loại rượu trên thế gian. Lục Oanh ngắm đôi môi đỏ mọng dính vệt rượu của người yêu, thật muốn hôn. Cố Thanh Trản dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, liền chủ động nâng môi nghênh đón, Lục Oanh lúc này mới áp sát, dùng miệng lưỡi tinh tế thưởng thức hương thơm tinh khiết nơi khóe miệng nàng. Nụ hôn nhẹ này làm thân mình Cố Thanh Trản bỗng dưng mềm nhũn, chén ngọc từ tay nàng rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi không còn động tĩnh.
Cố Thanh Trản chậm rãi đặt tay lên bờ vai Lục Oanh, rồi từ từ vòng tay qua cổ nàng, giữa cơn đê mê, chủ động mút lấy môi nàng. Giờ khắc này, Cố Thanh Trản loáng thoáng như trở về đêm mà nàng vĩnh viễn không thể quên được, đêm mà nàng hiến dâng cho Lục Oanh tất cả.
Lục Oanh mê luyến hương mềm trên bờ môi ấy, nàng ôm chặt eo thon của Cố Thanh Trản, cảm thụ môi lưỡi như lửa của nàng lưu luyến trên môi mình.
Khi hôn nàng, Cố Thanh Trản muốn dốc hết tất cả tấm lòng. Người mình từng ngỡ rằng không thể chạm đến, giờ đang ngay trước mắt. Cố Thanh Trản buông tha cho môi Lục Oanh, dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve nơi mới vừa hôn qua, tay chậm rãi đi xuống, cởi bỏ thắt lưng nàng...
"A Oanh..."
Động tác của Cố Thanh Trản... Lục Oanh tất nhiên là hiểu ý, cũng không biết do say rượu hay do xấu hổ, hai gò má nàng càng thêm hồng nhuận. Cố Thanh Trản từng chút từng chút thay nàng cởi y bào, nhìn Lục Oanh ngốc nghếch phối hợp mình, lòng càng thêm yêu thích.
Tuy rằng các nàng đã sớm làm chuyện cá nước thân mật, nhưng Lục Oanh vẫn không biết vì sao mình còn căng thẳng như thế, nhất là khi hai người cởi đến lúc chỉ còn lại chiếc yếm...
"Lại thẹn thùng?" Cố Thanh Trản ghé vào trước mắt nàng, lại nhớ đến đêm đó khi mình kéo yếm nàng, nàng ngẩn ngơ mặt đỏ tai hồng. Cố Thanh Trản không nhịn được nở nụ cười, giữa mi mắt tràn đầy mị thái, vừa hôn vành tai của nàng, vừa cùng nàng khe khẽ thì thầm, "Ngươi xem thấy thứ gì trong sách cổ... Tối nay, chỉ hết cho ta được không?"
"A Trản, ngươi..." Lúc trước chẳng qua thuận miệng nói một câu, nay lại thành cớ để bị trêu ghẹo.
Cố Thanh Trản tiện đà hôn môi nàng, một tấc lại một tấc mà xâm nhập, cho đến khi nàng trầm luân trong ôn nhu này. Gian phòng lại quy về yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc giữa bờ môi vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai.
"Ưm --" Vừa hôn sâu, Cố Thanh Trản vừa đẩy vai nàng, cùng nhau ngã xuống giường. Cố Thanh Trản thay nàng cởi bỏ chút trói buộc cuối cùng trên người, tiện tay ném cái yếm kia đi. Gió nổi lên dập tắt ánh nến cuối cùng.
Hôn qua mặt và cổ nàng, Cố Thanh Trản đặt tay lên bộ ngực mềm mại của nàng, thở khe khẽ, gọi, "A Oanh -- "
"... Ưm..." Lục Oanh không kiềm được mà thốt ra một tiếng rên nhẹ, toàn bộ thân mình bị Cố Thanh Trản vuốt ve đến xụi lơ.
Cố Thanh Trản hôn vành tai nàng, "Cho ta xem dáng vẻ động tình của ngươi..."
Giữa giường nhu tình tràn lan, hai thân thể không mảnh vải che chắn quấn quít bên nhau, vô cùng triền miên.
Hôm sau, tuyết ngừng, một tia nắng ban mai chiếu xuyên qua song cửa sổ. Cả buổi sáng không ai quấy rầy hai người. Lục Oanh vẫn còn ngủ say, Cố Thanh Trản nằm nghiêng lẳng lặng nhìn nàng. Nếu năm tháng có thể vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này thì thật tốt biết bao nhiêu.
Lục Oanh mở hé mắt, thấy người bên gối, lại mỉm cười nhắm nghiền hai mắt, tựa đầu cọ vào lòng Cố Thanh Trản, ôm nàng càng thêm chặt. Vẻ mặt kia, trông cứ như một hài tử.
Cố Thanh Trản dán má lên trán Lục Oanh, không tiếng động mà khóc. Quãng đời còn lại quá ngắn, nàng luyến tiếc, nàng không bỏ xuống được. Nếu là trước kia, mệnh này ném đi cũng không sao, nhưng hôm nay, nàng muốn sống sót. Vì Lục Oanh, cũng vì chính mình.
*
Ngày mười lăm tháng giêng, ngày mai liền phải xuất binh.
"Không được, nàng không thể đi." Nghe nói Lục Oanh muốn dẫn Cố Thanh Trản đi Nam chinh, Lục Nguyên Thiệu dứt khoát từ chối.
"Ta nhất định phải mang nàng đi! Độc của nàng... không thể đợi được nữa." Mấy ngày gần đây, Cố Thanh Trản càng ngày càng thường xuyên độc phát, sức chịu đựng của nàng tuy tốt, nhưng mỗi khi cứng rắn gắng gượng xong, thân mình liền càng ngày sa sút.
"Oanh nhi, sao con lại bất cẩn như thế?! Chẳng lẽ con đã quên, nàng từng..."
"Cha! Nàng không còn là người của Tam Tấn hội nữa! Ngươi không tin được A Trản, chẳng lẽ không tin được nữ nhi sao?"
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. "Trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong, không thể xảy ra sai lầm nào. Nếu lại thất bại, chúng ta thật sự không còn cơ hội xoay người. Ngươi ban đầu cũng từng tín nhiệm nàng đấy thôi, nhưng hậu quả thế nào? Oanh nhi, ngươi tuyệt đối không thể xử trí theo cảm tính."
Lục Oanh hít hít mũi, qua một lúc lâu, mới nói ra những lời không muốn nói nhất, "Nếu nàng đã không còn là người Tam Tấn hội, cùng đi Nam chinh cũng không sao. Nếu nàng... vẫn là mật thám Tam Tấn hội, chúng ta càng cần thời khắc... đề phòng nàng, cho nên mặc kệ là khả năng nào, A Trản tất yếu phải cùng chúng ta đi Nam chinh."
Lục Nguyên Thiệu dĩ nhiên nghe ra, Lục Oanh nói như vậy, đơn giản là vì muốn mang Cố Thanh Trản đi kinh thành. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lời này cũng không phải không có lý. Nếu Cố Thanh Trản là mật thám Tam Tấn hội, vậy nếu lợi dụng nàng tương kế tựu kế, phần thắng trong việc đánh hạ kinh đô, liền càng lớn.
---
Nhạc: Hải Đường - Huyền Thương.