Vương Phi Bướng Bỉnh

Chương 13: Truyền thuyết về hoa bỉ ngạn




Sau khi xem cách giảng học xong thái tử lăng Trung Anh dẫn mọi người đi thăm quan cảnh ở hoàng cung.

“Đây là vườn kim uyển được các công chúa và quận chúa trồng, nơi đây chỉ có hoàng tộc mới được vào qua ta xin ý chỉ của phụ hoàng mãi người mới đồng ý dẫn mọi người vào” Thái Tử Lăng Trung Anh dẫn mọi người vào vườn kim uyển do các công chúa trồng.

“ Thái tử, cho hỏi đây là hoa gì mà nó màu đỏ nhưng sao không có lá vậy” Công chúa Mãn yên đứng ở ngay vườn hoa do Lăng Ngọc Châu trồng, thấy kì lạ liền hỏi thái tử Lăng Trung Anh.

“À, hoa đó do Lục hoàng muội trồng có tên là hoa bỉ ngạn cây này có hoa thì không có lá, nếu có lá thì không có hoa” Lăng Trung Anh Mỉn cười, giọng nói, ánh nắng chiếu vào người của mãn yên Công chúa đứng, Lăng Trung Anh nhìn mà ngây người, không thể nào dời mắt được trông nàng ấy thật đẹp, đáng yêu, lương thiện.

“Oh, đẹp thật nhưng cây sao lại có hoa thì không có lá mà có lá thì không có hoa, mà hoa này màu đỏ rực như máu nha” Mãn yên Công chúa tò mò thắc mắc khi nghe câu đó của Lăng Trung Anh

“màu đỏ là tượng trưng cho sự chết chóc ai đi qua cầu nạiHà đều thấy. Hoa bỉ ngạn hay còn tên gọi khác là mạn châu sa hoa. Ta chỉ nghe lục hoàng muội kể là Thưở xưa trời có quy luật là 'có hoa thì không có lá, có lá thì không có hoa'. Mạn Châu và Sa Hoa hai người đều giữ đúng quy luật của trời tạo ra. Nhưng qua nhiều ngàn năm Mạn Châu và Sa Hoa rất tò mò về nhau thế là hai người lén nút gặp nhau, sau khi thấy đối phương Sa Hoa là một cô nương rất sinh đẹp, còn Mạn Châu là một chàng trai rất tuấn tú,hai người đã yêu nhau và trái ý trời làm Mạn Châu Sa Hoa nở có hoa và lá, trời phát hiện Mạn Châu và Sa Hoa đã làm trái quy luật trời, Ngọc Hoàng nổi giậnliền làm phép chú biến hai người thành hoa Mạn Châu thành thân , Sa Hoa thành hoa. Và bị nguyền “Mạn Châu sa hoa ngàn năm nở, ngàn năm tàn đi, ngàn năm lá ra, ngàn năm chết đi, vĩnh viễn hoa lá không được gặp nhau dù hoa lá trên cùng một cơ thể“. Mạn châu sa hoa oán giận trời nên biến thành màu đỏ như máu, đặt tên là Mạn châu sa hoa và chỉ sống ở nơi ẩm thấp màu mỡ nên Mạn Châu Sa hoa chọn dưới cầu nại hà “

“không ngời hoa bỉ ngạn này lại có truyền thuyết đau buồn đến vậy, hai người họ thật đáng thương yêu nhau mà không đến được với nhau” Mãn yên công chúa sau khi nghe xong truyền thuyết về hoa bỉ ngạn xong nàng không kìm nén được mà rơi lệ, Lăng Trung Anh không biết làm sao để an ủi chỉ có thể lấy khăn xoan ra cho nàng lau

............

Nam Cung Thần chỉ là đi xem hoa thư giãn một mình không ai đi cùng mải ngắm nhìn phong cảnh, nghe thấy thác nước nên bước chânđi xem ai ngờ bắt gặp cảnh Lăng Ngọc Châu đang ở nghịch nước ở thác nước đó, sát ven thác nước là một ngôi nhà gỗ trên cây, bên phải nữa là một ao sen đi sâu vào nữa trồng đủ loài hoa, cây bắt mắt chưa được nhìn thấy bao giờ, trừ hoa mai,cúc, đào, mẫu đơn và mấy loại hoa khác còn lại tất cả cây đều rất lạ chưa từng gặp bao giờ, khung cảnh như thật thơ mộng như ở chốn bồng lai tiên cảnh. Nam Cung Thần dùng phi công bay lên cây tre gần chỗ Lăng Ngọc Châu đang đùa nghịch với nước quần áo nàng ướp dính sát người nhìn thật câu hồn đoạt phách lòng người, Nam Cung Thần mọi lần nhìn thấy nữ tử lòng ham muốn mình không có nhưng sao giờ nhìn thấy Lăng Ngọc Châu vật bên dưới của mình dựng thẳng nên, đang mê man suy nghĩ Nam Cung Thần không phòng bị gì hết Lăng Ngọc Châu cầm kiếm đánh thẳng về Nam Cung Thần.

Nam Cung thần thấy kì lạ liền bừng tỉnh thấy Lăng Ngọc Châu cầm kiếm đang lao về tuy tránh thoát khỏi triêu chí mạng của Lăng Ngọc Châu, nhưng đường kiếm đó đã làm thương tay phải Của Nam Cung Thần. Lăng Ngọc Châu đánh về phía Nam Cung Thần tiếp chiêu hai người đánh mà không phân được thắng bại

“Không ngờ, chiến thần vương gia háo sắc đến vậy, rình mò ta tắm xem trộm chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai dám lấy ta nữa” Lăng Ngọc Châu chụm ngay chiếc mũháo sắc xuống cho Nam Cung Thần. Nam Cung Thần mặt đen xì như đít nồi, đang chuẩn bị giải thích thì mọi người hoàng thân của các nước bước vào